
là ngươi tự muốn chết! Không phải cậu Hai giết ngươi!
Lũ tội phạm rùng mình, chúng không ngờ, cậu Hai lại “nham hiểm” đến thế. Tay quản lý quay người:
– Từ giờ, lũ tội phạm chúng mày nên biết phải ngoan ngoãn thế nào rồi đấy! Cậu Hai thường, thích làm hơn là thích nói!
Lâm Chấn Đông gọi Chấn Khang đến.
-Con tưởng cha có nhiều việc ở Ma Cao?
– Phải! Nhưng sắp tới có một cuộc gặp quan trọng, ta phải ở nhà để chuẩn bị. Cuộc gặp lần này là khởi đầu cho kế hoạch của ta trong thế chiến thứ ba.
– Là cuộc gặp giữa các nhà lãnh đạo trong Liên Bang và các nhà đầu tư lớn của quốc gia phải không?
– Phải! Rất nhiều nhân vật tầm cỡ tham dự. Và nếu ta không có mặt, thì kế hoạch về lò phản ứng hạt nhân sẽ tan thành mây khói.
– Chắc con không thể giúp gì!
-Con lo tốt việc của mình là ta yên tâm rồi: người tình của con với lũ chó hoang đó.
– Con sẽ không quản lý chúng nữa! Con giết chúng được chưa?
– Chấn Khang! Kẻ cầm quyền không thể tốn bao công sức tiền bạc làm một chuyện rồi lại tự tay phá hỏng nó!
– Dù sao, con cũng không quản lý chúng nữa. Xưởng chế tạo đã quá bận rộn rồi.
– Được, để coi Chấn Phong có thể làm không.
– Con hy vọng là được! – Khang cười khẩy
– Còn… con bé ấy? Có vẻ nó làm con ảnh hưởng?
– Cha yên tâm, nếu phải chọn thì mục tiêu của con là trên hết!
– Được rồi. Con về đi!
…Khang ra khỏi phòng Lâm Chấn Đông. Một tên đàn em chạy lại:
– Cậu chủ! Cậu Hai sang khu B và đã làm lũ tội phạm sợ mất mật. Có lẽ chúng đã yên thân được rồi.
– Gì? – Khang chợt cười – Nó làm nhanh thật! Ta muốn biết nó đã làm gì với lũ chó hoang ấy?
– Theo như một tên nói thì… cậu Hai đã dùng những thứ gì kinh khủng lắm… dao, kìm, thuốc kịch độc… và tên Leader bị xử thê thảm.
– Ta cũng đang tính xem nên xử hắn thế nào. Nhưng hình như cậu em ta nhúng tay vào hơi nhiều chuyện của ta rồi thì phải…
Sau khi tắm gội sạch sẽ, một bàn thức ăn thịnh soạn đã sẵn sàng đợi Băng. Dù bụng cồn cào sôi sùng sục, cô vẫn ăn chậm rãi. Khang bước vào phòng, không ngạc nhiên khi thấy cảnh ấy.
– Có vẻ em ổn rồi, kể cho ta nghe chuyện gì đã xảy ra với em được không?
Nhưng Băng vẫn từ tốn ăn, uống sữa, như không rảnh rỗi để đáp lời Khang. Cậu tiến lại, đứng cạnh Băng, đưa tay vuốt đuôi tóc còn ướt của cô:
– Mỗi lần ta ra khỏi nhà là em lại gặp chuyện. Cảm giác khi nghĩ rằng đã mất em, không dễ chịu chút nào – Tay Khang lần lên cổ Băng, mắt cậu đã nhận ra những vết răng sâu và máu đã đông lại thâm tím – Ta thật muốn giết những kẻ đã đẩy em xuống Địa Ngục! Tệ thật, trước mặt quản lý, ta vẫn phải làm như việc cứu em, làm cũng được, không làm cũng xong.
Khang hạ tay, quay mặt đi:
– Tên Sheeply ấy, cũng chẳng trách hắn được. Trong ba người con, cha vẫn không yên tâm về ta nhất mà. Vậy nên trong ba tên quản lý, chỉ có Sheeply là tay chân thực sự của cha thôi. Nhất cử nhất động của ta cũng qua hắn mà đến tai cha ta cả. Cứ làm như trung thành lắm, nhưng thực chất… phản bội ta từ đầu đến cuối…
Khang bước khỏi bàn ăn, về phía cửa phòng:
– Bây giờ em cứ ăn bù cho no đi. Còn ta sẽ đi xử những kẻ cần phải chết. Không bao gồm lũ tội phạm ấy đâu.
…Khang cho hai tên cảnh vệ trông nom Băng hôm trước hai phát súng vào tim, và giờ cậu sang khu A, tìm kẻ chủ mưu trong chuyện bắt cóc người con gái của cậu: cô quản gia Trần Kiều Như!
…Khang đứng ngoài cửa phòng ăn, cửa he hé mở. Bên trong có tiếng rì rầm nói chuyện:
– Tưởng con bé ấy sẽ đi gặp Diêm Vương chứ, chị Như?
– Con bé đó may thật, vào tay bọn chúng mà còn sống được!
– Thôi đi! – Tiếng cô quản gia khó chịu – Muốn con hồ ly chết đâu phải dễ. Cứ chờ xem chị chúng mày sẽ tiễn nó sang Tây Thiên thế nào.
Khang hơi mỉm cười, đẩy cửa vào:
– Em có vẻ thích đi Tây Thiên đấy nhỉ? Quản gia?
Cả đám giúp việc há hốc miệng, quay lại nhìn cậu Cả. Kiều Như, đã kịp hiểu mình vừa làm việc ngu xuẩn gì, chân tay bắt đầu run lẩy bẩy. Dẫu vậy, cô vẫn cúi đầu, giữ phép:
– Cậu chủ… Cũng muộn rồi, không biết có chuyện gì mà…
– Chuyện thì nhiều lắm, nhưng thứ này làm ta thích thú nhất này – Khang đưa tay lên, tay đang quay quay khẩu súng ngắn.
– Cậu chủ! Thứ đó… nguy hiểm lắm ạ – Giọng Như run run. Đám giúp việc đứng khép nép không dám lên tiếng.
– Để ta khỏi phải phán, em nên tự khai tội đi!
– Cậu… cậu chủ… ban nãy em chỉ đùa thôi, không có ý gì cả!
– Ban nãy… ta bỏ qua, thế còn chuyện tiếp tay cho lũ tội phạm bên khu B?
– Em… em không hiểu cậu nói gì – giọng Như run hơn, Như không hề biết có hệ thống camera khắp các hành lang, đương nhiên Thụy An thì biết điều này.
– Được! Vậy em… xuống Địa Ngục rồi hiểu dần nhé…
Tay Khang đưa lên, họng súng chĩa thẳng về cô quản gia. Đám giúp việc trợn trừng mắt…
Pằng! Pằng!
Hai phát xuyên tim! Máu phụt ra đỏ thẫm chiếc áo trắng. Như ngã phịch ra đằng sau… và… chết không kịp nhắm mắt!! Mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Đám giúp việc đứng như trời trồng, kinh hoàng!
– Ta nhắc lại lần nữa! Các ngươi, ai còn có ý định đụng tới người con gái của ta, sẽ có kết cục thê thảm hơn thế này đấy!
Khang quay đi, không một mảy may. Đám giúp việc bắt đầu thút thít.
Thụy An đang đứ