
nh nói trước.
– Tụi con mới đến viếng bác sĩ Hoàng ông ấy khuyên nếu cha xuất viện thì cũng cần phải có người để chăm sóc. Vì vậy chúng con mới đên đây hỏi ý kiến cha, xem giữa con với Mỹ Kỳ cha muốn ai về hầu?
Ông Nghị đưa mắt nhìn con dâu.
– Thôi cám ơn. Tôi không cần ai hết, có cô y tá riêng cho tôi là đủ rồi.
Rồi đưa mắt sang Vũ Vi ông Nghị dọ hỏi.
– Thế nào cô Vi?
Vũ Vi bối rối, nàng bườc tới chưa kịp lên tiếng thì Tứ Văn lại nhảy vào.
– Trời ơi cha còn chịu nổi cái giọng làm cao của những cô y tá nữa sao? Nhất là cô…
Vũ Vi nghe đến giọng chua ngoa của người đàn bà, nàng thấy khó chịu và thay đổi ngay ý kiến.
– Ông Nghị tôi nhận lời mời của ông, ngày mai tôi sẽ tiếp tục chăm sóc ông cho đến bao giờ ông thấy không cần nữa thì thôi.
Sự chấp nhận của Vi khiến mắt ông Nghị sáng lên. Nụ cười thắng trận nở trên môi người đàn ông đứng tuổi. Ông quay sang con dâu.
– Đấy cô thấy không? Chuyện của tôi đã giải quyết rồi, cô cứ ở nhà chăm sóc nhà cửa nhất là ông chồng của cô, đừng để nó suốt ngày la cà ở vũ trường, quán rượu va đám con sao cho nó đừng biến thành du đãng là tốt lắm rồi.
Mặt Tứ Văn tái rõ, đôi môi run lên không thành tiếng.
– Cám ơn, con biết dạy chồng con ít ra cũng không để anh ấy giống như bố…
– Tứ Văn, Bồi Trung chặn kịp thời câu nói của vợ, hắn kéo tay Tứ Văn lôi đi – Thôi chúng ta về. Và quay sang ông Nghị, hắn nuôi hy vọng chót – Mai con đến rước cha nhé?
Nhưng ông Nghị cương quyết.
– Không cần, mai có ông Triệu đến rước và cô Vi ở đây sẽ chăm sóc cho tao. Mầy với Bồi Hoa khỏi phải đến.
Bồi Trung ngập ngừng một chút nói.
– Được rồi tùy ý cha.
Tứ Văn và Bồi Trung đã bước ra khỏi phòng nhưng giọng chua của người đàn bà vẫn còn vọng vào.
– Cha anh càng lúc càng khó chịu, em chắc là 10 phần hết 8 là ổng thế nào cũng lẹo tẹo gì với cô y tá.
Vũ Vi cắn nhẹ môi, nàng bước ra khép cửa lại rồi quay sang ông Nghị, bây giờ ông có vẻ thật bình yên giọng nói nhỏ và đầy tình cảm.
– Cám ơn cô Vi, cám ơn sự thay đổi ý định của cô. Tại sao cô lại thay đổi như vậy.
– Vì tôi thấy ông cô độc, bên cạnh ông không có lấy một người thành thật thương ông, vì dù có gia tài đồ sộ tôi vẫn thấy ông là kẻ khốn cùng nhất trên phương diện tình cảm. Ông đã già một cách phiền muộn… Vũ Vi muốn hét lên như thế nhưng không hiểu sao nàng lại chỉ mỉm cười.
– Ban nãy ông bảo sẽ trả lương gấp 3 cho tôi phải không?
Ông Nghị yên lặng nhìn Vũ Vi. Cái nhìn của ông cho nàng biết ông đã hiểu tất cả ý nghĩ thầm kín của nàng. Ông không nói gì chỉ cười nhẹ.
– Vũ Vi cô thông minh và dễ thương lắm.
Vũ Vi? Đây là lần đầu tiên Vi nghe ông lão gọi thẳng tên mình, tiếng gọi thật tự nhiên, thật ấm, nàng chợt xúc động, ông Nghị nhắm mắt lại, ông có vẻ mệt mỏi. Và trước mắt Vi bây giờ chỉ có bóng dáng của một người già cô độc buồn phiền. Mắt Vi chợt ướt, nàng bước đến đắp chăn cho ông lão và nghe lỏm bỏm những tiếng gọi của người già trong cơn mê.
– Nhược Trần! Nhược Trần! Đây là lúc con nên trở về với cha…
Vũ Vi ngỡ ngàng. Tiếng gọi của ông Nghị như một lời gọi mời thống thiết và đau khổ. Nhược Trần… Nhưng hắn là ai?
Chương 5
Xe lướt êm qua khu phố sầm uất của thị xã Đài Bắc, vượt cầu Viên Sơn rồi hướng về núi Dương Minh. Với tài cầm lái khéo léo của ông Triệu, tất cả những người trên xe đều cảm thấy thoải mái. Nhưng Vũ Vi lo lắng khi thấy xe chạy khá xa thành phố.
– Ông Nghị, tôi không ngờ nhà ông lại ở trên núi thế nầy.
– Cô không thích à? Ông Nghị hỏi – Không sao đâu, tuy xa thật nhưng mỗi tuần tôi sẽ cho cô nghỉ một ngày, để cô khỏi lỗi hẹn với ông Bác sĩ.
Vi ngơ ngác.
– Ông bác sĩ nào?
Ông Nghị tinh ngịch.
– Bác sĩ quang tuyến của cô đấy, Ngô Gia Tuấn phải không?
Mặt Vi đỏ lên.
– Ông làm như nhà trinh thám không bằng.
Ông Nghị cười đắc ý.
– Có gì đâu. Hôm cô đưa tôi vào phòng chiếu điện, nhìn đôi mắt của ông bác sĩ là tôi biết ngay ông ấy yêu cô. Thế nhưng ông ta có chiếm được tim cô chưa chứ?
Vũ Vi khó chịu nhìn ra cửa. Cây cỏ như chạy vụt ra sau.
– Thôi đừng nói chuyện đó nữa, tôi không thích ai đề cập đến đời tư tôi. Đến nhà ông chưa?
Xe trèo lên những con dốc thoải, núi lừng lững xuyên qua mây, loài tòng bá rậm rạp phủ lá xanh rì. Ông Nghị nhún vai.
– Thế thôi, nhà tôi ở trước mặt đấy.
Xe quanh trái rẽ vào con lộ nhỏ trải sỏi hai bên đường những hàng trúc vươn cao.
Vũ Vi đưa mắt quan sát khu rừng thưa nhưng thật đẹp. Xe dừng trước cổng sắt. Một tấm biển bằng đồng treo trên cao với ba chữ “Vườn mưa gió”. Vũ Vi quay lại nhìn ông Nghị
– Tôi chưa bao giờ thấy ai đặt cho vườn của mình một cái tên kỳ cục như vậy.
Ông Nghị tảng lờ như không nghe, người gác cổng đã mở cổng xe lăn bánh vào. Vi ngây ngất với mùi hoa nhài. Nàng đưa mắt ngắm những cánh hoa nở rộ trong vườn, khiu vườn thật lớn, trúc thật nhiều. Thế này thì nhất định chủ nhân phải thích trúc lắm. Một cây tòng cao vút, màu xanh của lá còn bị nhạt nhòa bởi sương mai, qua những vườn là một hồ nước rộng với những vòi nước phun cao liên tục, hơi nước thoảng qua người nàng, nắng xuyên nhẹ qua tầng lá rọi sáng lung linh từng bọt nước. Vi có cảm tư