
hắn quay lưng bỏ đi ra ngõ.
Vũ Vi trừng mắt nhìn theo ngẩn ngơ, màn đêm vậy phủ chung quanh, bóng gã đã mất trong sương mù.
Chương 4
Ngày trôi nhanh, hôm nay là ngày thứ 10. Vũ Vi nhận vai trò y tá trực cho ông Nghị.
Trong 10 ngày qua gần như ngày nào Vi cũng xung đột hay phải chiến tranh lạnh với ông Nghị cả. Có điều ngoài vóc dáng dễ nổi nóng và giận dữ của ông ra, Vũ Vi có cảm tưởng như càng lúc càng thấy nhiều điều mới trong ông Nghị. Ông dễ xúc động và gần như biền biệt cô đơn với nỗi niềm sầu sâu kín. Vi cảm thông hơn với những lời chửi rủa hay khó tính bất chợt của người bệnh già đau khổ này.
Hôm nay, Vũ Vi đến bệnh viện với trạng thái bâng khuâng lạ. Mai nầy ông Nghị đã xuất viện, nàng sẽ đón nhận một bệnh nhân mới. Ông Nghị tuy khó tính, nóng nảy, nhưng ông là người hiểu biết và có chiều sâu, ở gần ông Vi tuy có mệt nhọc và bận rộn, nhưng được cái không buồn hay lạc lõng. Với bệnh nhân mới, nàng sẽ gặp trường hợp nào? Vi không đoán được, có lẽ Vi sẽ gặp được một bà lão lắm mồm, một bệnh nhân ung thư nằm đơ như cán cuốc hay một kẻ máu me lấm lem vì mới bị đụng xe… Tất cả những cái trên đối với nàng đều phiền muộn và không thoải mái bằng chăm sóc cho ông Nghị.
Sáng nay lúc đến bệnh viện, trên góc phố Vi lại gặp gã “cát bụi”. Chiếc Scooster đã chặn ngang đầu nàng với đôi mắt lo lắng muôn thuở. Không đợi gã lên tiếng, Vũ Vi đã cười nói:
– Ông ấy đã đi lại chẳng cần gậy được rồi, ngày mai sẽ xuất viện.
“Cát bụi” đứng yên, mắt vẫn sâu, Vũ Vi phải nói thêm.
– Về nhà ông ấy phải thuốc men đầy đủ, sự sống thì tùy ở mệnh trời.
“Cát bụi” có vẻ suy nghĩ gật đầu, thật lâu hắn mới nói.
– Cám ơn cô, từ nay… Đôi mắt hắn nhìn thẳng vào mắt Vi – Từ rày xin nhờ cô chăm sóc…
Thế rồi hắn lại rồ máy chạy mất. Vũ Vi không kịp lên tiếng. Chăm sóc? Chăm sóc ai? Làm gì có chuyện đó? Mai ông Nghị đã xuất viện, trừ khi ông ấy bị đưa trở lại… Vũ Vi rùng mình, nàng biết chuyện trở về bệnh viện của con bệnh thường đồng nghĩa với nỗi chết cận kề. Vi không muốn thế, nàng có thể nhìn một bệnh nhân xa lạ lìa trần, nhưng không thể chính mắt đưa tiễn một người thân qua bên kia thế giới. Không biết tự bao giờ Vũ Vi đã coi ông Nghị như một người thân.
Đối với anh chàng cát bụi nhiều lúc Vũ Vi cũng thấy nhức óc. Cát bụi là gì của ông Nghị? Kẻ thù chăng? Nếu là thù làm gì lại có vẻ quan tâm lo lắng cho sức khỏe kẻ thù mình đến độ như vậy? Đôi mắt buồn… Thái độ ưu tư… gã thanh niên làm đầu óc nàng rối rắm một cách khó chịu.
Bước vào phòng bệnh với tất cả những bâng khuâng trên, Vũ Vi trông thấy ông Nghị đang đứng cạnh khung cửa sổ nhìn ra ngoài. Nghe tiếng động ông quay lại. Khuôn mặt trắng xanh với đôi mắt sắc đăm đăm nhìn nàng.
– Ban nãy cô nói chuyện với ai ở góc phố thế?
Vũ Vi mở to mắt, suýt tí nữa nàng đã buột miệng nói to hai tiếng “cát bụi”. Nhớ đến lời hứa, Vũ Vi yên lặng bước tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài vị trí góc phố nằm gọn trong mắt nhưng Vũ Vi tin rằng ông Nghị chẳng nhìn rõ mặt gã thanh niên.
– À, cũng chẳng biết, một người xa lạ hắn hỏi đường đến Cơ Long.
– Thế à?
Ông Nghị có vẻ thất vọng, chiếc gậy trên tay suýt chút đã rời ra. Vũ Vi dìu ông về phía giường.
– Thế mà… Thế mà tôi lại nghĩ là…
Ông Nghị lẩm bẩm:
– Ông nghĩ là aỉ
– Nghĩ là… Ông Nghị cắn nhẹ môi, một lúc mới lên tiếng – Nghĩ là… một kẻ thù.
Một kẻ thù! Sao lại có sự trùng hợp lạ lùng như vậy? Vũ Vi ngơ ngác nhìn. Nét hờn giận hiện rõ trên mặt già nua.
– Có lẽ ông có nhiều kẻ thù lắm?
Vi hỏi, nàng nghĩ đến đôi mắt thoáng buồn của “Như cát bụi”.
– Hừ! Ông Nghị hầm hừ- con người thường hay tìm nhiều lý lẽ để được ghét nhau… Tôi công nhận tôi có nhiều kẻ thù, nhưng kẻ không ưa tôi nhất có lẽ là hắn!
– Hắn là ai?
Vũ Vi hỏi nhưng nàng rất hối tiếc ngay khi thấy đôi mắt toé lửa của ông Nghị.
– Điều đó có liên hệ gì đến cô đâu mà hỏi kỳ cục thế?
– Vâng. Vũ Vi nhún vai, nàng cúi xuống sắp xấp lại chăn nệm – Xin lỗi, tôi thường hay lầm lẫn đi quá nhiệm vụ của mình.
Ông Nghị yên lặng nhìn khắp phòng, ánh nắng nhạt nhòa không đủ rọi sáng nét mặt ông.
– Cô Vi. Thôi… Chúng ta làm hòa nhé? Thù hằn mãi mệt mỏi lắm, nhất là khi chúng ta còn cần nhau.
Chúng ta còn cần nhau. Ông nầy thật lẩm cẩm, Vũ Vi cười nhẹ, quay lại.
– Ông yên chí đi, chẳng bao giờ chúng ta còn có dịp để thù nhau nữa đâu vì mai ông đã xuất viện rồi.
– Tôi biết.
– Vậy thì hôm nay là ngày sau cùng tôi phải chăm sóc ông.
Ông Nghị lắc đầu.
– Không, cô cần phải theo tôi về nhà.
– Cái gì? Vũ Vi mở to mắt – Ông nói gì lạ thế?
– Bác sĩ Hoàng đã bảo, dù ở lại hay ra về, tôi cũng cần có một cô y tá riêng để phục dịch, chích cũng như lo thuốc uống cho tôi mỗi ngày, vì vậy, cô phải theo tôi.
Vũ Vi đứng bật lên mắt mở lớn.
Ông Nghị nhìn Vi bình thản.
– Nghề cô là y tá chứ?
– Vâng.
– Thế thì dù ở bệnh viện hay tại tư gia cô vẫn có thể chăm sóc con bệnh được như thường.
Vũ Vi chau mày.
– Điều đó… điều đó, tôi…
Ông Nghị cắt ngang.
– Đừng có luẩn quẩn, tôi hỏi kỹ rồi, là y tá tư cô có toàn quyền của cô chứ không tùy thuộc vào một bệnh viện nào cả. Vì vậy chẳng có lý do g