XtGem Forum catalog
Biết Tỏ Cùng Ai – Quỳnh Dao

Biết Tỏ Cùng Ai – Quỳnh Dao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323070

Bình chọn: 10.00/10/307 lượt.

?

– Mười một năm.

– Đấy ông thấy không, mười một năm trước làm gì người ta biết được bây giờ chân ông bệnh.

Ông Nghị yên lặng, lên tới lầu trên khung cảnh khác hẳn bên dưới, cách bày trí bây giờ chỉ xử dụng độc nhất hai màu đỏ và trắng. Không khí có vẻ nóng chứ không lạnh như tầng trệt, Vũ Vi thích thú.

– Kiến trúc sư xây nhà nhà tên chi vậy?

Ông Nghị cụt ngủn.

– Nhược Trần.

Vũ Vi ngỡ ngàng, sự xúc động của nàng không qua được mắt ông Nghị.

– Tại sao khi nghe đến cái tên đó cô lại xúc động.

– Vì tên đó khiến tôi suýt chết, ông quên rồi sao?

Ông Nghị yên lặng. Vũ Vi đưa mắt nhìn quanh.

– Tôi không tin là ông đã quên, tôi cũng không muốn can thiệp vào chuyện của ông.

– Vì đó không phải là bổn phận của cô phải không? Ông Nghị hỏi – Lúc nào tôi cũng thấy cô sắp xếp công việc và tình cảm máy móc quá!

Vũ Vi cười, nàng lảng sang chuyện khác.

– Thưa ông phòng ngủ ông ở hướng nào?

Ông Nghị như chẳng nghe câu hỏi, ông chống gậy bước tới một căn phòng và nói.

– Đây là phòng sách, tôi không biết cô thích xem sách không? Nhưng ở đây thuở xưa có một người rất mê sách, hắn gần như khiêng hết cả sách của thành phố Đài Bắc về chất đống ở đây.

Vũ Vi nhìn vào, suýt chút nàng đã kêu lên. Trong phòng đầy ắp cả sách, ngoài khung cửa sổ ra gần như tất cả đều là kệ sách.

Sách trên kệ được phân loại và sắp xếp hết sức ngăn nắp. Phần lớn là loại nghệ thuật, kiến trúc, văn học… Khi Vi kéo một quyển tuyển tập truyện ngắn của Peal Buch xuống nàng mới thấy bụi bám đầy tay, điều đó chứng tỏ kệ sách đã lâu chẳng được người chăm sóc đến. Trên trang giấy đầu tiên nàng thấy hai hàng chữ:

“Mua tại quán sách cũ đường Cổ Lãnh ngày 14 tháng 10 năm 1964”

“Nhược Trần”

Vũ Vi nhớ đến hình ảnh gã thanh niên mặc áo sờn vai, quần bạc màu với mái tóc bồng… Nhất là đôi mắt lúc nào cũng đầy phiền muộn, nàng không ngờ hắn lại là chủ cuốn sách đang cầm trên tay và cũng là kẻ thiết trí cho ngôi nhà này. Đặt quyển sách vào vị trí cũ rồi nhìn thoáng sang những quyển sách khác “Trên đỉnh vực – Nhà quí tộc – Cha con – Người ngư phủ trên băng đảo – Nước mắt của con nhạn lạc bầy – Anh em nhà Kramazov – Notre dame de Paris – Khải hoàn môn – Lana…” cả một thư viện thu hẹp. Ngoài những quyển sách dịch ra Vũ Vi cũng nhìn thấy những quyển sách về văn học Trung Quốc “Chuyện xưa và nay – Bá Gia Từ – Thạch điểm đầu – Thi kinh thông dịch…” Tất cả 50 mấy cuốn. Mắt Vi như hoa lên tính mê sách ngày nào của nàng như trở lại. Vi mê sách lắm, nhưng có việc vì công việc đã lâu nàng không có cơ hội để đọc, bây giờ ở đây có cả rừng sách thế này thì còn gì bằng. Kéo một quyển khác ra, Vũ Vi đọc thấy “Huyền cơ túy cẩm” đây là một cuốn sách chơi chữ của Trung Quốc. Cũng trên trang đầu nàng cũng thấy một hàng chữ khác của Nhược Trần.

“Mua được quyển sách gần như tuyệt bản này với giá cao vẫn không uổng, tuyệt thật”

Tháng 2 năm 1963

“Nhược Trần”

Lật thêm vài trang Vũ Vi đọc phớt qua những bài thơ Bửu tháp, Hồi văn – Phượng thắng và các thể thơ lạ lùng khác. Nàng như bị cuốn hút theo, mãi đến lúc Vi quay lại, nàng mới đỏ mặt với cái nhìn của ông Nghị.

– Tôi có thể mượn quyển này về phòng xem được không?

Vi hỏi. Ông Nghị gật đầu.

– Sách ở phòng này cô muốn xem cuốn quyển nào cứ lấy, chỉ cần xem xong mong cô để lại đúng chỗ là được.

Vũ Vi chớp mắt.

– Bây giờ tôi mới biết ông là người giàu có thật.

Ông Nghị cười, nụ cười có vẻ buồn phiền.

– Vâng tôi giàu lắm, nhưng cũng thật nghèo. Tôi đã đánh mất đi nhiều thứ…

Vũ Vi không hiểu ông Nghị đã mất mát những gì, nhưng cũng không tò mò hỏi. Trước mắt nàng chỉ có một kho tàng sách quý giá. một lúc thật lâu Vi mới đưa ông Nghị về phòng riêng của ông. Đó là căn phòng rông trải thảm xanh với những vật trang trí cùng màu Vũ Vi có cảm giác như mình đang ngụp trong biển cả.

Cửa sổ đối điện với thung lũng. Nhìn xuống có thể trông thấy bao quát thành phố Đài Bắc. Đẹp thật! Vũ Vi buột miệng. Nhìn lên bờ tường cạnh khung cửa, nàng lại thấy một bài thơ khác.

“Chiều buồn như mây.

Lòng ta bâng khuâng.

Như những con trăng sầu.

Hồn chợt buồn như lá thu”.

Vũ Vi quay lại nhìn ông Nghị như muốn tìm một cái gì trên khuôn mặt già nua. Đâu có gì toàn vẹn trên cuộc đời nầy thì con người cũng chưa hẳn có đủ tất cả. Nếu họ giàu về vật chất thì trên phương diện tinh thần họ cũng phải thiếu thốn. Vi nghĩ vớ vẩn mãi đến lúc ông Nghị nhận chuông trên đầu giường.

– Để Thúy Liên nó đưa cô xem phòng riêng của cô nhé? Sau bữa cơm nếu cô có gì thắc mắc cứ đến đây tôi sẵn sàng trả lời cô.

Thúy Liên đưa Vũ Vi qua một căn phòng gần đấy. Phòng được trang trí toàn màu hồng từ bàn trang điểm, tủ áo đến giường ngủ. Vi thích thú trong sự ngạc nhiên, từ khi bước chân vào “Vườn mưa gió” đến giờ nàng thấy cái gì cũng lạ và lộng lẫy. Vi có cảm giác như mình đang lạc vào một thế giới nào khác.

– Thưa cô, cô còn cần điều chi nữa không?

Câu hỏi của Thúy Liên mang Vi về thực tại.

– Thôi cám ơn.

Đợi Thúy Liên ra khỏi phòng, Vũ Vi khép cửa lại rồi đến thẳng cửa sổ. Pho tượng đá nằm trong tầm mắt nàng vì căn phòng hướng về phía vườn. – đây nàng có thể th