Biết Tỏ Cùng Ai – Quỳnh Dao

Biết Tỏ Cùng Ai – Quỳnh Dao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323023

Bình chọn: 7.00/10/302 lượt.

ấy được cả những dãy núi xa xa. Tiếng chim và côn trùng tạo thành một bản nhạc đại hòa tấu. Vũ Vi đắm chìm trong cơn mộng, nàng không muốn rời khung cửa.

Quyển sách lấy từ thư phòng vẫn còn để trên bàn Vũ Vi bước đến cầm lên, chợt một mảnh giấy rơi xuống đất nàng vội cúi xuống nhặt lên. Đây là một bức phát họa, người trong tranh là ông Nghị, bên cạnh có hàng chữ nhỏ bằng bút chì, chữ đã nhạt nhòa nhưng Vi vẫn đọc được.

“Ảnh của cha

Nhược Trần vẽ.

Mùa xuân 1963”.

Chương 6

Trong buổi cơm tối, Vũ Vi lại đối diện với ông Nghị. Vì sức khỏe kém ông Nghị chẳng thể xuống lầu, nên bữa cơm được dọn nơi phòng khách ở tầng hai, dưới ánh đèn nhạt gian phòng trông thật ấm cúng, khuôn mặt của ông Nghị có vẻ dễ chịu hơn lúc ở bệnh viện.

– Cô Vi, cô thấy gian phòng dành cho cô thế nào?

Ông Nghị hỏi, Vũ Vi thành thật

– Với tôi nó có vẻ sang trọng quá! Từ ngày gia đình bị phá sản đến nay, tôi chưa hề dám mơ được ở một căn phòng như vậy.

Ông Nghị nhìn Vi với ánh mắt thông cảm.

– Người dễ thương như cô phải có một căn phòng như vậy mới thích hợp.

Vũ Vi yên lặng, bây giờ nàng có vẻ dễ thương hơn. Chiếc balouse trắng đã được xếp vào ngăn tủ. Vi mặc chiếc pull cổ cao màu đen với quần tây dài màu đỏ, áo quần tuy cũ nhưng vẫn không làm cho Vi mất đi vẻ trẻ trung.

– Cô phải ở trong một ngôi nhà thế này mới thich hợp. Nhất là với người thích đọc sách và ưa mơ mộng như cô…

Vũ Vi cười tươi.

– Theo ông tôi là người thích mơ mộng lắm à?

– Ở vào tuổi của cô không phân trai hay gái ai cũng đều thích mơ mộng cả. Ngay cả tôi khi xưa cũng vậy.

Vũ Vi lắc đầu.

– Đáng tiếc thật, thế mà tôi cứ nghĩ là mình không hề có được những giây phút như vậy chứ. Ông nghĩ xem suốt ngày tôi phải quây cuồng trong công việc thì làm sao rỗi rảnh được để mơ mộng chứ? Tôi chỉ mong sao hai đứa em mình có cơm ăn và mỗi năm có tiền để đóng học phí là yên lòng rồi.

Ông Nghị yên lặng nhìn Vi.

– Từ đây cô khỏi phải lo chuyện đó nữa cô Vi ạ. Và Ông rót một cốc rượu nâng cao lên, nói.

– Nếu tôi sống thêm được một ít năm thì lương của tôi sẽ đủ cung cấp cho mấy cậu em cô. Vậy cô hãy nâng ly lên để cầu cho tôi được sống lâu đi chứ.

Vũ Vi đưa tay chận lại.

– Đừng ông, bác sĩ bảo không nên để ông uống rượu.

Ông Nghị cười.

– Tạm thời quên chức vụ y tá của cô một chút không được sao? Vả lại đây chỉ là rượu chát thôi chứ không phải rượu mạnh đâu. Nâng ly được chứ?

– Nhưng tôi không biết uống rượu.

– Vậy thì hôm nay tập uống một tí đi.

Vũ Vi hất nhẹ mái tóc ra sau.

– Vâng, nhưng một ly thôi nhé, một ly để mừng cho sức khỏe và hạnh phúc của ông.

Ông Nghị cười sau khi hớp một hớp rượu, ông bắt đầu ăn. Bữa cơm thật ngon, toàn là những thức ăn Tứ Xuyên. Gắp một miếng cá chà bông Vũ Vi cười nói.

– Thế mà tôi tưởng ông là người phương Bắc chứ.

– Vâng tôi người Bắc nhưng thích ăn thức ăn trong Nam hơn. Bà Lý giỏi lắm, thức ăn gì bà cũng biết làm cả. Lúc trước, khi tôi còn mạnh gần như ngày nào ở đây cũng có tiệc, khách bốn năm chục người vẫn do một tay bà ấy nấu.

Nghĩ đến một người thích thù tạc như ông Nghị mà Bây giờ phải dùng cơm một mình, Vi thấy cảm động vô cùng.

– Tiệc không còn tổ chức không phải chỉ từ lúc tôi ngã bệnh, mà ngay từ khi con tôi nó bỏ đi…

Vũ Vi nhìn thẳng ông Nghị, nàng bạo dạn hơn.

– Sao không gọi ông ấy trở về?

Bỗng nhiên ông Nghị buông đũa xuống, mặt ông đổi sắc ngay.

– Cô nói gì thế. Cô bảo gọi ai về?

Vũ Vi chẳng bối rối.

– Con trai của ông.

– Cô nói đứa nào? Cô muốn khuyên tôi đem hai cái thằng con trời đánh, chỉ biết tiền đó về hay sao?

Vũ Vi nhã nhặn.

– Không phải, tôi muốn nói đến một người khác.

– Một người khác, cô có điên không!

– Dạ không, tôi không điên; tôi muốn nói đến đứa con trai quí nhất của ông. Anh Nhược Trần.

Hai chữ Nhược Trần vừa thoát ra khỏi miệng Vi, gian phòng bỗng như tối hẳn lại. Vi nghe tiếng gió vi vu ngoài cửa. Tiếng kèn khẽ vẳng từ xa, tiếng tích tắc của đồng hồ trên tường và cả những hơi thở giận dữ. Vũ Vi ngồi yên nơi bàn, nàng có cảm giác như vừa phạm tội. Vi không dám nhìn thẳng vào ông Nghị nữa.

– Nhìn tôi đây cô Vi.

Giọng nói của ông Nghị sắc và lạnh.

– Cô đã biết những gì về gia đình tôỉ

Vi chậm rãi đưa mắt nhìn lên, nàng chợt thấy hối tiếc với hành động dại dột vừa qua của mình.

– Tại sao cô biết được chuyện đó?

– Nhờ quyển sách này.

Vi nâng quyển sách mà nàng mang theo lên bàn ăn. Nàng mở ra và trao bức họa cho ông Nghị.

Ông Nghị nhìn chằm chằm vào bức tranh, khuôn mặt ông thay đổi dần, nét buồn hiện rõ trong khóe mắt, ông cắn nhẹ môi.

– Vâng con trai tôi đấy. một thằng tôi yêu nhất nhưng cũng giận nhất.

Vi nhớ lại dáng dấp lo âu của gã thanh niên ở đầu phố. Nàng hối tiếc.

– Đúng ra tôi phải biết ngay như vậy.

– Cô nói gì? Cô đã trông thấy nó rồi à?

– Dạ.. dạ.. Vi lúng túng.

– Cô đã trong thấy nó ở đâu?

– Dạ..

– Nói đi cô còn dấu diếm gì nữa chớ? Cô gặp hắn ở đâu?

Vũ Vi tránh ánh mắt của ông Nghị.

– Dạ trong bệnh viện.

Ông Nghị kêu lên.

– Cái gì? Trong bệnh viện à?

– Ở bệnh viện cũng có mà ở ngoài cũng có. Anh ấy có gặp tôi hai, ba lần để hỏi thăm bệnh tì


Lamborghini Huracán LP 610-4 t