
đeo một cái kính mát gọng vàng khoác trên mình áo sơmi Arrow đen chỉ cài hờ 3 nút dưới , cùng chiếc quần Jean lịch lãm . Người đàn ông này thật tuấn tú , trên khuôn mặt ấy nở một nụ cười thân thiện “Thiếu Phàm… Tôi đến thăm cậu đây !” – Đó chnh là Lương Trịnh Thâm.“Để xe ở chỗ khác !” – Nụ cười trên khuôn mặt Dược Thiếu Phàm lúc nãy tắt lịm ngay cả thanh âm cũng trở nên lạnh lẽo hơn.“Gì ?”- Lương Trịnh Thâm há hốc miệng nói.(109)“Mau !”Lương Trinh Thâm bĩu môi quay vào trong xe , lái chiếc xe ra chỗ khác , sau đó bực tức bước đến chỗ của Dược Thiếu Phàm , nhoẻn miệng cười tươi “Xin chào , anh là Lương Trịnh Thâm , bạn của Thiếu Phàm . Tên tiếng anh là Jack. ”“Chào anh , em là Tử Tử Hàn.” – Cô vui vẻ trẻ lời.“Oh… Thật là một mỹ nhân nhỏ-có ai nói em như vậy chưa ?” – Lương Trịnh Thâm cười toe toét xoa nhẹ đầu cô.“Hả…” – Từ Tử Hàn khó hiểu nhìn anh.“Đi vào nhà , ngoài này lạnh lắm !” – Dược Thiếu Phàm đanh mặt liếc Lương Trịnh Thâm một cái rồi ôm ngang eo cô đi vào nhà , để lại Lương Trịnh Thâm đang ngớ người đứng nhìn.”Này , cái đồ nhỏ mọn.” – Anh hét lên sau đó cũng sải bước đi vào nhà.Từ Tử Hàn ngồi ăn trái cây kế bên Dược Thiếu Phàm , lâu lâu anh lại đút cho cô ăn , Lương Trinh Thâm ngồi đối diện thấy một màn như vậy trong lòng đầy cảm thán . Trời ạ , cái tên máu lạnh này mà cũng có lúc dịu dàng sao ? Thật là hiếm có.“Cậu đến đây làm gì ?” – Dươc Thiếu Phàm lãnh đạm hỏi.“Thì đến thăm cậu . Cậu đó hôm qua gặp tôi chỉ quăng một chữ “chào” rồi bỏ đi . Sao cậu phũ quá vậy ?” – Lương Trịnh Thâm thở dài ai oán nói.”Chắc không phải vội về nhà với vợ chứ ?” – Anh cười gian nhìn chằm chằm vào cô , khuôn mặt trắng nõn bỗng chốc ửng đỏ . Lương Trịnh Thâm thấy vậy càng thích thú trêu ghẹo “Haha…thật vậy sao ? Hèn gì ngay cả câu hỏi thăm cũng không có . Tử Hàn à ,hôm qua cậu ta về trễ em có làm gì cậu ta không vậy ?”“Đủ rồi đấy !” – Dược Thiếu Phàm gằn giọng nói.“Xì…” – Lương Trịnh Thâm bĩu môi .“Anh cũng là bạn của anh Lạc Kình và Nhất Thiên sao ?” – Từ Tử Hàn chợt hỏi.(110)“Phải , là bạn rất thân đấy. Phải rồi Thiếu Phàm hôm nay cho tôi ăn cơm ké ở đây nhé . Thiên và Kình đi “vui vẻ” với nhau rồi…chậc…” – Lương Trịnh Thâm thở dài nói , vừa nói vừa tặc lưỡi.“Vui vẻ là sao ?” – Từ Tử Hàn ngây ngô hỏi .“Thì là…”“Nếu cậu còn nói nữa thì tôi sẽ đá cậu ra khỏi đây ngay lập tức.” – Dược Thiếu Phàm lên tiếng cắt ngang lời của Lương Trịnh Thâm . Anh không cho phép bất cứ ai làm “vấy bẩn” bảo bối của anh.“Vậy…thì thôi.” – Lương Trịnh Thâm liền im bặt , còn Từ Tử Hàn thì nhíu mày khó hiểu.”Thiếu Phàm , hai anh đi vui vẻ là sao ??” – Cô quay sang kéo tay anh hỏi. Dược Thiếu Phàm nhìn cô vợ nhỏ , trong lòng đầy cảm , anh trừng mắt nhìn Lương Trịnh Thâm như muốn ăn tươi nuốt sống khiến cho cậu ta sợ đến phát run. “Tức là hai cậu ta đi chơi với nhau. Và dẫn theo bạn gái.”” Hai anh ấy có bạn gái rồi sao ?”“Nhất Thiên thì chưa có . Nhưng Lạc Kình thì lại có rất nhiều , 1 ngày cậu ta có thễ cặp 1 lúc 2 cô đấy.” – Lương Trịnh Thâm xen ngang.“Vậy anh ấy là một người rất lăng nhăng.”“Bingo ! Rất chính xác.”Dược Thiếu Phàm nhìn cô thở dài , cái tên chết tiệt kia không biết qua đây để làm gì nữa . Cứ ngồi đó nói nhảm.“Trịnh Thâm , cậu bớt nói nhảm đi.” – Dược Thiếu Phàm nhìn Lương Trịnh Thâm nhàn nhạt nói.“Chậc…người gì mà khó tính vậy ?” – Lương Trịnh Thâm tặc lưỡi nói.“Ông chủ , đã đến giờ ăn cơm ạ.” – Quản gia nhìn đồng hồ đã gần 7 giờ , nên bước đến cúi đầu nói.(111)“Được , vậy cứ dọn ra trước đi !” – Dược Thiếu Phàm phân phó , sau đó kéo Từ Tử Hàn đứng dậy , anh mĩm cười “Đi ăn cơm.”“Ừm…” – Cô híp mắt trả lời. Sau đó quay sang Lương Trịnh Thâm “Trịnh Thâm , anh cũng vào ăn cơm đi.”“Được.” – Lương Trịnh Thâm cười vui vẻ , tự nhiên đi trước tới phòng ăn ngồi xuống bàn. Dược Thiếu Phàm nhíu mày đi tới .“Ai da…tôi chỉ ở đây ăn thôi sau đó về nhà ngay mà . Cậu không cần phải cau có vậy chứ.” – Lương Trịnh Thâm vừa ăn vừa nói.“Tử Hàn , ăn đi.” – Anh chẳng thèm để ý lời nói của cậu ta , dùng đũa gắp thức ăn cho Từ Tử Hàn.“Cảm ơn anh .” – Cô cười tươi nói.“Sau này cứ đem cơm đến cho anh , cứ đi thang máy dành riêng cho chủ tịch là được.”“Vâng.”Lương Trịnh Thâm vừa ăn vừa nhìn cặp vợ chồng kia , người này gắp thức ăn cho người kai , vô cùng hạnh phúc , giờ thì anh đã hiểu cảm giác của Phong Nhất Thiên và Lôi Lạc Kình khi ngồi ăn cơm chung với họ . Nhưng mà vậy cũng tốt , dù sao Dược Thiếu Phàm cũng dần dần trở lại là con người. Anh cảm thấy đúng thật cô gái tên Từ Tử Hàn này rất thú vị.Ăn cơm xong ,đúng như lời Lương Trịnh Thâm nói , cậu ta chỉ ở lại ăn cơm , ăn xong thì đi về ngay . Bây giờ chỉ còn Từ Tử hàn và Dược Thiếu Phàm ở nhà . Anh đang xem xét tài liệu ở dưới sảnh còn có thì ngồi kế bên vừa xem ti vi vừa ăn trái cây.“Tử Hàn…” -Dược Thiếu Phàm chợt gọi cô.“Hửm ?”“Em ngồi không như vậy thì xếp gọn đống giấy này đi.” – Dược Thiếu Phàm mắt vẫn không ngước lên , chỉ tay về đống giấy tờ bên kia ra lệnh.(112)“Hả ? Em đang ăn mà…” – Từ Tử hàn chu môi bất mãn nói.“Mau lên đi.”Cô bặm môi nhìn anh , sau đó đưa tay xếp đống giấy lại , cái miệng