
late liền giật mình , xém chút nữa là rơi xuống đất. Phong Nhất Thiên đặt tay cô khoác lên tay anh , từ từ tiến tới chỗ Dược Thiếu Phàm . Từ Tử Hàn sợ hãi nói nhỏ “Anh…làm gì vậy ?”“Đưa em cho cậu ta.” – Phong Nhất Thiên cười tươi nói . Anh đẩy cô lên phía trước , bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay của Dược Thiếu Phàm có chút ngượng ngùng. “Cô ấy tên Từ Tử Hàn.” – Thanh âm trầm thấp vang lên . Mọi người trong đây đều kinh ngạc , thật không ngờ anh đã có vợ , họ không biết đám cưới của hai người diễn ra khi nào , chỉ số ít người trong đây là không kinh ngạc vì họ đã biết trước . Từ Tử Hàn cúi đầu chào , cô cố gắng tươi tắn nói “Tôi là Tử Hàn…xin chào mọi người.”(5)Tiếng vỗ tay cùng tiếng cười lại vang lên . Anh ôm ngang eo cô bước xuống bục . “Sao vậy ?”“Anh đó…làm em muốn đứng tim.” – Từ Tử Hàn cảm thán nói , bây giờ tim cô còn đập rất mạnh.“Hah…chỉ là do em nhìn anh nên anh mới nhớ tới mục đích lần này thôi.” – Dược Thiếu Phàm bật cười . Từ Tử Hàn chu môi bất mãn , cái miệng bé xinh không ngừng lầm bầm”Sau này không nhìn anh nữa … Sẽ không bao giờ nhìn.”“Em cứ thử đi , em mà không nhìn anh , thì anh cũng không nhìn em . Anh đi nnhìn người con gái khác.” – Dược Thiếu Phàm vờ mặt lạnh chọc ghẹo cô. Từ Tử Hàn bặm môingước mắt nhìn anh “Không được , Anh không được nhìn cô gái khác . Không được . Biết chưa ?”Đôi mắt màu hổ phách say đắm nhìn cô , thì ra cô cũng biết ghen , lần đầu tiên anh thấy cô ra lệnh cho anh đấy . Quả thật to gan…”Được.” – Anh mỉm cười trả lời.“Thiếu Phàm…anh nói đi . Tai anh thính lắm sao . Mỗi lần em lầm bầm anh đều nghe rất rõ là sao ?” – Cô thắc mắc hỏi. Thật kì lạ nha . Mỗi lần cô nói nhỏ hay lầm bầm , dù là rất nhỏ anh cũng đoán được . Anh đưa mắt nhìn cô , vẻ mặt thích thú trả lời “Anh có thể đọc khẩu hình !”“Sao ?” – Cô trố mắt nhìn anh.“Hừm…ngoan ngoãn đừng đi lung tung. ” – Anh đưa tay vuốt má cô , cưng chiều nói.“Dược tổng , xin chào !” – Một vị khách trung niên cầm ly Whisky bước đến.“Chào !” – Dược Thiếu Phàm chào lại ngắn gọn . Từ Tử Hàn thâýanh đang tiếp khách liền đi qua bên kia . Từ cánh cửa xuất hiện một người phụ nữ mặc đầm đỏ tiến vào . Cô gái ấy thân hình rất hấp dẫn , cổ áo rẽ sâu để lộ đường cong lả lướt . Đôi lông mày thanh tú , cặp mắt sắc bén , cái mũi cao . Đôi môi được đánh son đỏ . Nhìn cô gái ấy vừa khiêu gợi vừa rất cao ngạo , cô ấy chính là con gái của giám đốc công ty Giản thị – Giản Tiểu Mạn Từ Tử Hàn cũng chẳng để ý , chỉ cắm cúi ăn.(6)“Phu nhân.” – Chợt một tiếng gọi phát ra từ phía sau của cô . Từ Tử Hàn quay đầu lại . Khi phát hiện ra cô gái ấy liền nở nụ cười thân thiện “Chào chị , thư kí Tĩnh.”“Hôm nay cô thật sự rất đẹp.” – Thư kí Tĩnh vui vẻ nói.“Hi..cảm ơn . Chị cũng vậy . Hôm nay nhìn ch thật khác ngày thường . Rất xinh đẹp.”“Phu nhân quá khen. Phải rồi , đây là bánh mà chủ tịch nhờ tôi đưa cho cô.”“Vậy sao . Cảm ơn chị.”“Thư ký Tĩnh.” – Một tiếng nói phát ra cách đó không xa , Tĩnh Nhược cúi đầu chào cô “Xin phép tôi đi trước.” Từ Tử Hàn cũng cúi đầu chào . Sau đó quay sang thưởng thức cái bánh Kiwi thơm ngon . Tuy rằng anh đang bận nhưng vẫn quan tâm đến cô , điều này làm cô rất hạnh phúc.*Bốp.“Á…” – Một tiếng kêu phát ra.“Đau quá…” – Từ Tử Hàn ôm đầu nói. Vừa nãy đột nhiên có người đập vào đầu cô , khiến cho miếng bánh chư kịp bỏ vào miệng đã rơi xuống sàn.“Nè , sao cô lại đứng trơ trơ ở đó hả.” – Giọng nói đanh đá phát ra . “Là do cô đi mà không nhìn đường mà.” – Từ Tử Hàn tức tối nói.Rõ ràng là cô gái này có lỗi trước vậy mà còn hét toáng lên.“Gì hả ? Cô…” – Giản Tiểu Mạn vốn định sẽ chửi Từ Tử Hàn nhưng cặp mắt liếc thấy sợi dây chuyền trên cổ cô cùng chiếc nhẫn liền ngưng lại , tức giận nói “Sợi dây chuyền này…cô lấy ở đâu ?”“Ở đâu sao ? Thiếu Phàm tặng tôi “. Từ Tử Hàn nhíu mày trả lời.(7)“Sao ? ” – Sợi dây chuyền do cô thiết kế , chết tiệt , Dược Thiếu Phàm , anh kêu tôi làm nhanh để rồi tặng không cho người khác.”Đưa trả lại cho tôi.”“Sợi dây chuyền này là của tôi mà.“Của cô ? huh…Tôi nói cho cô biết , sợi dây chuyền cùng chiếc nhẫn này là do tôi thiết kế , chưa kịp tung ra thị trường , Dược Thiếu Phàm bắt tôi phải hoàn thành nó trong vòng hai ngày , vậy mà lại đem tặng không cho cô ! Mau trả lại cho tôi.”- Giản Tiểu Mạn hừ lạnh . Cô ta rít từng tiếng. Từ Tử Hàn nhìn cô ta không khỏi kinh ngạc“Là do cô hợp tác với anh ấy , thì anh ấy có quyền nói cô làm mẫu thử chứ !”“Im đi , mau đưa sợi dây chuyền đây.” – Giản Tiểu Mạn hét lên . Mọi người trong nhà hàng vì tiếng hét mà quay sang nhìn . Phong Nhất Thiên , Lôi Lạc Kình , Lương Trịnh Thâm và Dược Thiếu Phàm cũng kinh ngạc quay sang phía tiếng hét phát ra , chỉ thấy cô đang bị bắt nạt . Dược Thiếu Phàm vội chạy lại. Giản Tiểu Mạn vốn định đưa tay giật sợi dâây chuyền , nhưng rất nhanh , một bàn tay rắn chắc kéo Từ Tử Hàn lùi lại . “Chậc…là con gái sao lại hung dữ như vậy ?”Từ Tử Hàn quay đầu lại nhìn. Cô vô cùng kinh ngạc khi thấy người con trai ấy , cô lắp bắp nói “Từ…Từ Chính…”Từ Chính cúi xuống nhìn cô , vui vẻ nói “Đã lâu không gặp !” . Anh là anh trai của Từ Tử Hàn , tuy không cùng huyết thốn