Duck hunt
Bạch Nhật Huyên Tiêu

Bạch Nhật Huyên Tiêu

Tác giả: Quân Khuynh Tâm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323610

Bình chọn: 8.5.00/10/361 lượt.

h vì tranh thủ cơ hội ạng sống của chính mình trước, tạm thời quên đáp ứng chuyện của Chung Thi Âm.

Anh nhấc khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, cho dù là mê dược, anh cũng muốn tăng cường sức chống cự, miễn cho cô nàng mỗi lần đều dùng chiêu này, muốn cho anh với nàng không có biện pháp gì, cô phải làm tốt chuyện của mình đã!

“Em thấy thế nào?” Anh ngân nga hỏi lại, ngầm thông báo vô cùng rõ ràng cho cô biết, đừng giả ngu với anh, nhất cử nhất động của cô đều trong tầm mắt anh cả, muốn bỏ anh qua một bên, nghĩ cũng đừng nghĩ!

“Em biết em sai rồi mà…” Cô nhanh chóng mở miệng, biết không tránh được một chút mắng mỏ đầy bi ai, trước phải giả đò đáng thương, tranh thủ tốt đồng tình nha.

Con nhóc con này! Không có việc gì thì đi chọc anh đau lòng, còn dám nghĩ anh đối với cô không dám phát hỏa!

Bạch Nhật Huyên nhìn không tới anh có ý tứ mềm lòng, thật vừa vặn, dù sao chính mình cũng đáp ứng với Chung Thi Âm bảo trì khoảng cách với anh rồi, anh mà mắng cô á, còn không bằng tránh xa một chút, đỡ phải bị thương vô cùng thê thảm. Cô lạnh run nhìn anh, giống như một cô tỳ nữ bé nhỏ bị làm cho sợ hãi, buông cánh tay anh ra, đáng thương vô cùng lui ra ngoài mấy bước, cúi đầu, chờ anh nổi trận lôi đình trên cái đầu nhỏ của mình.

“Em làm gì, lại đây!” Tim anh đập nhanh nhìn cô đáng thương vô cùng mà rời xa mình, chọc giận anh xong đã nghĩ muốn chạy, cô cho rằng anh là cái gì, có thể tùy tiện dể cô rời đi, anh làm gì mà phí sức, hoảng hốt chạy đi tìm cô hả!

“Nhưng mà…” Cô kiên quyết lắc đầu, tuy rằng không nắm chắc phần thắng, nhưng vẫn quật cường cảm giác lừng lẫy thấy chết không sờn, cùng anh cách mấy thước mà giằng co.

Cô bất đắc dĩ chớ bộ, anh giỏi thì qua đi! Anh chịu không nổi khi cô bất hòa cùng anh, nâng bước hướng tới cô, ai biết cô thế nhưng còn dám chạy đi!

Anh âm trầm đứng nguyên tại chỗ, trừng mắt. Cô không biết sống chết, biểu tình cứng đầu. Anh hung tợn mệnh lệnh, “Bạch Nhật Huyên, em lại đây cho anh!” Nếu cô còn dám chạy đi, anh sẽ dùng dây trói lại, cũng sẽ làm cho cô và chính mình như hình với bóng!

“Sao mà mang cả danh họ ra gọi em!!” Cô chỉ là bất đắc dĩ chớ bộ. Mà anh cho tới bây giờ đều dịu dàng gọi cô là ‘Huyên Huyên’, hiện tại đã tức đến rống họ tên đầy đủ của cô, cô nếu đi qua đó còn có thể giữ được mạng sống sao? Không thể mạo hiểm, cô muốn quý trọng sinh mệnh nha

~“Không cần phải chọc anh!!” Anh sử dụng tính nhẫn nại cuối cùng, trước khi anh nổi lên cơn thú tính, phải cảnh cáo cô tốt nhất là tự mình ngoan ngoãn bước lại đây. Còn nếu anh mà thu thập được cô lại rồi, tuyệt đối tận tình kỹ lương mà chà đạp cô, sau đó làm cho cô không dám rời anh nửa bước!

“Vậy anh không được đánh em!” Cô biết cơn giận của anh đã không thể khống chế được, che giấu sự hoảng sợ nơm nớp của mình, cẩn thận nói, ỷ vào sự chiều chuộng của anh, to gan yêu cầu anh phải ình toàn thây trở ra.

“Anh đánh em lần nào hả?!” Anh phát điên! Từ nhỏ đến lớn, ngay cả mắng cô cũng đều thương tiếc, chuyện đánh cô từ đâu mà ra?!

“Nhưng em vẫn không thể qua được!” Cô vô lại muốn yêu cầu nhiều hơn.

Bạch Nhật Tiêu lười làm trò cùng cô, còn như vậy nữa, anh sẽ bị cô làm cho tức chết! Ba bước làm thành hai bước, anh nhanh chóng khóa cô lại bằng những sải bước thật dài. Trước khi cô chạy trốn, tóm được, kéo cô đến trước ngực, ôm cô thật chặt, giả bộ âm ngoan mà nhìn cô trong lòng mình, bộ dáng run sợ, “Em rất giỏi, dám chọc anh?”

Bạch Nhật Huyên không dám giãy dụa, chỉ có thể ngây ngốc cười cười, hy vọng anh có thể xử lý nhẹ nhàng, “Anh hai ~ em một chút xíu cũng không dám chọc giận anh.” Làm nũng, đây là tiên đan cứu mạng cuối cùng.

Vẫn là bởi vì quá yêu cô, anh không có cách nào thực sự giận dữ với cô được. Chỉ cần cô vẫn ỷ lại anh, chỉ cần cô vẫn ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, anh vẫn sẽ luôn dùng cả dịu dàng của cuộc đời mình để cưng chiều cô, mặc kệ việc cô thật sự không có lương tâm.

Anh mềm lòng, thả lỏng cô trong lòng ra, biểu tình nhu hòa nói, “Anh không muốn tức giận với em, em đáng yêu như vậy, anh làm sao có thể tức giận với em được? Nhưng là những lời em vừa mới nói, chỉ có thể trong lời nói thôi, biết không?” Anh không phải đang hỏi cô, mà là, mệnh lệnh cô, dịu dàng mà cưỡng chế cô. Anh không thắng thắn cho cô hiểu tâm tình của anh được, bởi vì sợ cô không nhìn tới mà hiểu lầm. Như vừa nãy là một ví dụ tốt lắm, cô giống như con nhím nhỏ đề phòng anh, rời xa anh, lại không biết rằng, tâm anh đã không bao giờ có thể rời khỏi cô được.

Ánh mắt Bạch Nhật Huyên lập tức khôi phục vẻ lấp lánh, vui sướng túm túm áo bên hông anh, “Anh thực sự không tức giận?” Cô còn tưởng anh là tức giận cô nói chuyện cùng Chung Thi Âm, nhưng mà xem ra, anh còn giống như không biết gì cả

~Anh hơi thô lỗ nhấc cằm của cô lên, trong mắt lóe ra hàn quang, “Muốn anh không tức giận, em phải đem mấy lời nói kia vứt sạch triệt để, quên không còn một mảnh!!”

Cô thực sự rất ngây thơ ~ si ngốc cười, giơ lên ba ngón tay ở bên tai, nói lời thề vô cùng son sắt, “Nhất định quên ạ!” Không phải cô nói không giữ lời, mà là cô không muốn về sau cuộc sống mình ph