
cái tát kia. Bởi vì những năm gần đây, mỗi lần Bạch Vĩ Minh từ nước ngoài trở về, trên người Bạch Nhật Tiêu chắc chắn sẽ xuất hiện vết thương, khiến cô khổ sở và đau lòng không thôi.
Bạch Nhật Tiêu vốn không muốn né tránh, nhưng nếu tay của Bạch Vĩ Minh dám thêm một bước nữa, anh tuyệt đối sẽ hoàn trả đầy đủ! Anh đã không còn là một đứa trẻ yếu ớt để người đàn ông kia tùy ý đánh chửi! Nhưng mà, khi một bóng hồng nhạt nho nhỏ kia chợt lao tới, run run ôm lấy anh, trước khi bàn tay kia dừng trên người Bạch Nhật Huyên, anh đã ngăn ông ta lại.
Anh biết, cho dù cô giận anh thế nào, cô vẫn luôn che chở cho anh, vẫn luôn hướng về phía anh. Ít nhất điều này cho thấy anh rất quan trọng với cô! Nếu bây giờ cô không thể nhận được tình cảm nào khác ngoài tình anh em, như vậy sẽ vì cô, chờ thêm một chút nữa thì thế nào? Dù sao cũng đã nhiều năm chờ đợi như vậy.
Anh kéo Bạch Nhật Huyên ra sau mình, trong mắt địch ý vô cùng rõ ràng, Nhìn Bạch Vĩ Minh, vẻ tàn nhẫn và lạnh lùng tuyệt đối. “Còn muốn giấu diếm chuyện kia, bây giờ ông tốt nhất là dừng tay.” Anh lạnh lẽo mở miệng, cảnh cáo người đàn ông trung niên trước mắt.
Bạch Vĩ Minh giận giữ trừng mắt nhìn anh, ông biết hiện tại tốt nhất nên nghe theo lời Bạch Nhật Tiêu. Bạch Nhật Tiêu dám trên sân khấu to gan bày tỏ, sẽ không sợ việc phải đem sự tình giũ sạch, ông không thể nào mạo hiểm được. “Nhớ kỹ cho ta, lần sau đừng đem em gái nói lung tung trước mặt mẹ!” Ông nổi giận bỏ lại câu nói, xoay người rời đi lập tức, những khán giả khác còn đợi ông xuống giải thích, ông còn muốn làm cho vụ này êm đẹp xuống, không có thời gian đùa giỡn với hai đứa nhóc con này làm trò.
Sau khi Bạch Vĩ Minh rời đi, cơn run rẩy trên người Bạch Nhật Huyên với đỡ đôi chút, “Rốt cuộc anh cùng ba đang nói cái gì?” Cô thấy bóng ba giận dữ rời đi, lại thấy biểu tình chán ghét cùng khinh thường của anh hai, lo lắng hỏi. Cô biết quan hệ giữa hai người bọn họ vốn không tốt, cũng có hỏi qua Bạch Nhật Tiêu, nhưng chỉ duy nhất việc này, anh không hề trả lời cho cô.
Anh dịu dàng sờ sờ đầu cô, “Sau này em sẽ hiểu rõ.” Anh rốt cuộc vẫn không nói sự thật cho cô biết, vẫn bận tâm đến tâm tình của cô. Cô cho tới bây giờ đều không có nghĩ tới vấn đề anh vừa mới nói, nếu đột ngột nói cho cô biết, bọn họ kỳ thật không phải anh em, cô sẽ không chịu nổi. Còn có mẹ anh nữa, người phụ nữ đáng thương không hề hay biết gì.
An Như Nguyệt đối với chuyện này cũng không có phản ưng gì quá lớn, chỉ nói một câu, anh em hai đứa ở trước mặt người ngoài cần phải chú ý, sẽ gây nên chuyện không tốt ảnh hưởng tới tất cả. Bạch Vĩ Minh cùng An Như Nguyệt lần trở về này quyết định ở trong nước một thời gian ngắn, ở trong biệt thự của nhà họ Bạch. Bởi vì ba mẹ trở về, hai người trong lúc này sẽ không thân mật giống như trước kia được.
Sau ngày Kỷ niệm thảnh lập trường, cô cùng Bạch Nhật Tiêu vẫn như trước có đôi có cặp vào trong nhà ăn, cô lại đôi lúc ngẫu nhiên thấy các bạn học sinh khác đương dùng ánh mắt khác thường nhìn hai người họ như không giống quan hệ anh em, dù sao hai anh em có gan hôn môi, cũng chỉ có hai người này mà thôi.
Đây là lần đầu tiên Bạch Nhật Huyên bị Chung Thi Âm hẹn gặp mặt một mình, chắc chắn là vì chuyện của Bạch Nhật Tiêu. Cô ảo não vò vò đầu, không thể nghĩ ra một lý do thích hợp để giải thích. Dù sao Bạch Nhật Tiêu hôn cô, mà Chung Thi Âm kia, mới là bạn gái của anh. Việc đó, không thể nào danh chính ngôn thuận được.
“Chị Thi Âm”, Bạch Nhật Huyên ngại ngùng mở lời trước, có thể nhìn được, ánh mắt Chung Thi Âm nhìn cô không có vẻ gì là thân thiện cả, đầy sự phức tạp khiến cô không hiểu trong đó rốt cuộc chất chứa bao nhiêu loại cảm xúc.
“Tiêu biết em ra đây gặp chị không?” Cô lạnh lùng hỏi.
Bạch Nhật Huyên lắc đầu, “Chị không muốn em nói thì em sẽ tự mình đến, anh hai không biết.” Nhưng mà, cô cũng không dám cam đoan anh sẽ không biết nha, cô cho tới bây giờ có chuyện gì cũng không giấu được cặp mắt thấu thị kia của anh.
“Em hẳn là biết chị tìm em vì cái gì.” Chung Thi Âm nhíu mày nhìn biểu tình co lại của cô, không khỏi cảm thấy hành vi của mình có chút quá đáng. Dù sao đây cũng là chuyện Bạch Nhật Tiêu tự chủ trương, Bạch Nhật Huyên căn bản không biết tình cảm của anh.
“Ưm, chuyện đó, chính là, em…” Cô nói quanh co nửa ngày không thể nói hết một câu hoàn chỉnh, trong đầu từ ngữ đã hơi rối loạn. Cô giật mình nhìn Chung Thi Âm, “Chị tới tìm em vì chuyện gì vậy?” Cô cảm thấy sâu sắc rằng, hiện tại nên giả vờ ngốc ngốc một chút với là điều đúng đắn nhất.
Chung Thi Âm thiếu chút nữa bị chuyển biết của cô hù chết. Bạch Nhật Tiêu rốt cuộc thích cô ta vì cái gì? Nhưng là cô có thể nào nói cho Bạch Nhật Huyên, hẹn gặp cô ta, là hy vọng cô ta có thể ngăn chặn được tình cảm của Bạch Nhật Tiêu. Nhưng vấn đề là, ngay cả chuyện anh thích mình Bạch Nhật Huyên cũng không biết, cô làm thế nào mới có thể mở miệng được.
“Chị cũng không biết vì sao tới tìm em?” Bạch Nhật Huyên âm thầm cảm thấy may mắn tình hình hơi dịu đi một chút. Ít nhất lúc Chung Thi Âm nghĩ nên mở miệng như thế nào, cô cũng nhân lúc đó t