
không mang Huyên Huyên đi, anh phải xem xét lại cho tốt hành vi của anh, đừng để cho tôi phải mất mặt xấu hổ!” Bạch Vĩ Minh bị những lời của anh uy hiếp. Dù sao nếu sự tình bại lộ, An Như Nguyệt sẽ không tha thứ cho ông, truyền thông sẽ không bỏ qua cho ông, ngay cả Bạch thị, đều có khả năng vì ông mà bịt kín thông tin bẩn thỉu này. Một người cha tự tay thí mạng con gái mình, ông không gánh nổi tội danh này.
Ánh mắt đầy chế nhạo của Bạch Nhật Tiêu nhìn ông, “Ông cảm thấy, có thể uy hiếp được tôi sao?” Nói xong, anh thản nhiên nắm tay Bạch Nhật Huyên, rời khỏi cái phòng chướng khí mù mịt kia, bỏ lại Tổng Giám đốc của Bạch thị vì bị oanh tạc mà giận sôi người.
Tim Bạch Nhật Huyên đập nhanh, đi theo anh đến trong đình viện, nhìn vẻ mặt nhàn nhã của anh, mới vừa rồi còn tàn nhẫn lạnh lùng uy hiếp chính ba của mình, hiện tại vẻ mặt lại dịu dàng mà nhìn cô, cùng cô đùa giỡn. Cô không chịu nổi lòng hiếu kỳ đương giày vò, bắt lấy cánh tay anh, dựa vào người anh làm nũng và đủ trò khác.
“Bây giờ không thể nói cho em biết được, bởi vì em sẽ chịu không nổi.” Bạch Nhật Tiêu không đợi cô mở miệng, đem đáp án nói trước cho cô biết. Nhìn cô không có việc gì mà ân cần, ngoan ngoãn như vậy với anh, anh chỉ biết cô về điều này cần cẩn thận suy nghĩ một chút.
“Anh chưa nói làm sao mà biết em sẽ không chịu nổi chứ.” Bạch Nhật Huyên thi triển công lực mè nheo, nhẹ nhàng nói chuyện, cười ngọt ngào như mật, bắt lấy cánh tay anh lắc lắc, cũng không tin anh không nói nha. Chiêu này trước kia, bách phát bách trúng.
Đây là nhược điểm của anh, nhược điểm duy nhất, không thể bị cô nhóc này mê hoặc được. Anh rút cánh tay ra, giữ lấy thân mình nhỏ bé không an phận của cô, “Nghe lời, sẽ không chờ lâu đâu, rồi anh sẽ nói cho em biết.” Anh cũng rất muốn nói cho cô, nhưng là, điều này đối với cô mà nói, sẽ là sự đả kích không hề nhỏ. Mà anh, lại không thể nhìn cô đau lòng được.
“Vậy anh nhất định phải nói cho em biết nha, bởi vì anh chỉ có một điều này giấu em thôi, em không thích cảm giác này tẹo nào.” Cô thuận theo mà dựa vào cánh tay anh. Dựa vào anh, cô cảm thấy vô cùng an toàn.
Chuyện anh giấu cô, đâu chỉ có một điều này. Anh si mê nhìn cô, khuôn mặt cười duyên dáng kia, cằm nhẹ nhàng ma sát đỉnh đầu cô, ở trong lòng thì thầm, đem tình yêu nồng đậm và say đắm này, thâm tình mà kể ra, nhưng cô lại không nghe thấy.
“Huyên Huyên, em sẽ rời khỏi anh sao?” Giọng nói của anh có chút cô đơn.
Tâm Bạch Nhật Huyên bởi vì lời nói của anh mà nảy ra sự xúc động nho nhỏ, “Em sẽ không rời khỏi anh, anh hai.” Sẽ không rời đi, chính là bởi vì đây là anh trai, trong lòng cô, bởi vì anh mà dâng lên những gợn sóng.
An Như Nguyệt thất thần nhìn hai anh em trong đình viện, sự lo lắng tràn lên trong đầu óc bà…bà không dám tưởng tượng, tình cảm như vậy sẽ bị phỉ nhổ, huống chi là ở trong gia đình bọn họ như vậy. Nhất là truyền thông đưa những tin tức đầy phong ba, khiến cho Bạch gia hổ thẹn. Bà lo lắng trước hết, cũng chính là…
Sau khi cha mẹ về nước, Bạch Nhật Huyên rất ít khi ở trong phòng anh trai vượt qua đêm dài. Mất đi sự bảo vệ dịu dàng đầy mạnh mẽ của Bạch Nhật Tiêu, cô mỗi đêm đều rất khó đi vào giấc ngủ. Cô vừa sợ tối vừa sợ ma, rốt cuộc khi ba mẹ đi tiệc tối và ở lại, chỉ còn mình Bạch Nhật Tiêu trong phòng, bộ dáng rón ra rón rén của cô, quả thực giống con mèo nhỏ trộm đồ vậy.
Anh cũng luôn luôn chờ đợi, chờ đợi cho đến khi cô không nhịn được và tìm kiếm sự bảo vệ của mình. Cứ việc chờ đợi đến khi không kiên nhẫn, anh vẫn kiềm chế suy nghĩ muốn bên cạnh cô mà vô cùng lo lắng. Bởi vì anh biết, trong lòng cô, anh rốt cuộc có bao nhiêu quan trọng. Có phải hay không nên trời không phụ người có lòng, thật sự khiến cho anh chờ đến thời điểm này, tiếng mở cửa quen thuộc kia.
Anh lặng lẽ mà thong dong đến nơi cũ, chờ thân hình nhỏ bé của cô rơi vào vòng ôm của mình.
Trải qua vô số lần trải nghiệm trước kia, cô vẫn là không có học tốt, đến chỗ rẽ, như trước vẫn chui đầu vào mai phục của anh.
“Anh lại mai phục em nha!!” Cô hờn dỗi đẩy vòng ôm của anh ra, cười hì hì nhìn khuôn mặt tươi cười đầy thõa mãn của Bạch Nhật Tiêu, vẫn cảm thấy rằng, ở bên người anh luôn luôn an tâm hơn.
Bạch Nhật Tiêu kéo cô đến bên giường, chỉ chỉ đống tài liệu trên bàn, “Anh còn có vài việc chưa làm xong, em ngủ trước đi.”
Cơn buồn ngủ của cô không phải quá sâu, liền kích động ngồi xuống bên người anh, nhìn ánh mắt anh cẩn thận, nghiêm nghị nhìn chăm chú những con số chằn chịt trên màn hình máy tính. Cô đau đầu nhìn cuốn sách anh đang đọc được một nửa trong tay, “Giáo trình tài chính cao cấp quốc tế”. Cô còn thật sự thử nghiêm túc nghiên cứu thử sách này, nhưng là, khi nhìn đến những ký hiệu của anh bên trong, cô lập tức nhíu mày, “Hoàn toàn không hiểu gì hết…” Trong sách tất cả đều là ký hiệu cô không biết.
Anh yêu chiều xoa xoa đầu cô, cầm sách lại, miễn cho cái đầu yếu ớt nhỏ bé kia lại chịu thêm kích thích. Dù sao với thành tích toán học của cô, với những thứ rối tinh rối mù này, cũng khiến cho thiên tài toán học như anh cũng cảm thấy đau đầu.
“Anh hai, anh m