
nét ngỡ ngàng trong mắt cô . Ngồi thụp xuống cạnh Thủy, anh nhẹ nhàng xem xét vết bỏng ở chân cô:
– Phải đem cô ấy đến phòng khám, rửa vết thương và đắp thuốc . Nếu khôgn đau nhức lắm
– Thanh Trà cong môi:
– Vậy, ông giúp tôi chở nó đến phòng khám đi . Tự nhiên tôi run qúa à
– Thủy cuống lên:
– Mày… tao không muốn phiền ngưỜi ta đâu . Ghé chỗ quầy thuốc tây, về nhà tự tao chăm sóc cho tao được
– Đừng cãi tao , về nhà với cái chân đỏ hỏn, sưng rộp này để nội mày thêm lo lắng nữa à . Anh gì ơi, anh làm ơn…
– Thái Tuấn cười cười:
– Tôi sẵn lòng giúp hai cô . Nào cô bé để tôi dìu… ủa ?…
– Như Thủy bối rối:
– Tôi… không cần đâu
– Thái Tuấn kêu lên:
– Không cần là sao . Tôi và cô đúng là có duyên thật . hai lần gặp cô, cả hai lần cô đều gặp sự cố
– Thanh Trà nhướng mắt:
– Nè ! Hai người quen nhau à ? Mày ghê thiệt, giấu cả tao
Như Thủy khổ sở:
– Quen hồi nào đâu
– Không quen, mà anh ta nói
– Khổ qúa,lần trướctao bị ***ng mặt suýt đâm vào xe anh ấy . nên biết
Thái Tuấn nháy mắt:
– Bạn cô nói đúng đấy . mà thôi, cô bé lên xe, tôi chở đến phòng mạch để rửa vết thương . Để lâu nhiễm trùng thì khô?
– Như Thủy còn lưỡng lự, Thanh Trà đã tỉnh bơ nổ máy:
– Lần trưỚc lạ, bây giờ quen rồi, mày lên xe cho anh ấy chở . Chứ tao, tự nhiên tay lái run qúa à . Chết hay bị đau đớn thương tật lúc này, không hay ho đâu Thủy . Lên đi mà
– Dứt câu, Thanh Trà đã đề máy cho xe lao đi
– Như Thủy tức phát khóc, con bạn quái qủi . Nhưng cô không còn cách nào hơn, đành phải ngập ngừng:
– Phiền anh lần nữa
– Thái Tuấn cười cười:
– Tôi mong hoài những lần sau, như thế này . Bám chắc nha . Tôi có tính hay chạy nhanh . Coi chừng té nữa
– Chiếc xe chồm tới, lao vút, khiến NhưThủy bị đẩy ập vô lưng Tuấn
– cảm giác kỳ lạ khi lần đầu chạm phải bờ lưng rắn chắc của người đàn ông, làm Thủy bần thần ngơ ngẩn mất mấy giây
– Giọng Thái Tuấn vang lên tinh quái:
– Cứ tựa vào tôi, cô bé sẽ thấy thoải mái mà vững tin hơn ấy
– Thủy nóng bừng mặt . Gã chết tiệc y như đi guốc trong bụng cô vậy
– Bất chợt Thủy nổi quạu:
– Dừng xe, cho tôi xuống đi . Tôi chưa muốn thí mạng lúc này
– Nhưng, tôi vẫn chạy bình thường thôi mà
– Thủy tức giận đấm mạnh vào lưng Thái Tuấn:
– Chạy xe như ăn cướp, còn bẻm mép . Anh không dừng lại, tôi nhảy xuống đấy
– Thái Tuấn giảm tốc độ, anh dịu giọng:
– Thôi nào cô bé, đừng nổi đóa lên thế . Con gái giận dữ sẽ nổi mụn nhiều, không tốt đâu , Còn vết bỏng nữa, cô không muốn nó nhiễm trùng chứ . Tôi chỉ đùa chút xíu để cô quên đâu thôi mà
– Nghe THái Tuấn nhắc, Như Thủy mới nhớ đến vêt” đau . Qủa là nhức và rát kinh khủng
– Dừng xe trước một phòng mạch tư, Thái Tuấn đỡ Như Thủy xuống
– Anh ân cần:
– Bác sĩ Nhân là bạn thân của tôi . Cô bé có thể yên tâm
– Như THủy nhớn nhác nhìn quanh . Trời ạ, nhỏ Thanh Trà biến đâu mất tiêu . Lát nữa làm sao cô về chứ
– Nhìn nét mặt Thủy, Thái Tuấn từ tốn:
– Tại bạn em chạy xe nhanh qúa, anh theo không kịp . Chốc, anh đưa về luôn
– Hắn đổi cách xưng hô thật ngọt và tỉnh bơ
– Dù tức, nhưng Thủy đành chịu . Nhỏ Thanh Trà đúng là đáng bị nhai nát nuốt trôi . Bạn bè gì đâu !
– Rửa xong vêt” thương cho Thủy, Bác sĩ Nhân dặn dò:
– Cô bé nhớ uống hết số thuôc” này . Chỉ ba ngày tho6i, đừng vứt thuôc” vào sọt rác, nếu không sẽ nhức lắm đấy . Khi nào vết phỏng bắt đầu ngứa, em mua nghệ bôi vôkẻo sau này có vêt” thẹo, mặc đầm hơi bị xấu chút chút
– Như Thủy cúi đầu lí nhí:
– Dạ ! Cám ơn bác sĩ . Dù rât” ghét uống thuốc, tôi cũng phải cố vậy . Tôi sợ đau hơn sợ vết thẹo
– Bác Sĩ Nhân kéo Thái Tuấn vào phòng riêng, anh tinh quái:
– Khai mau, thằng qủi . Ở đâu ra một em “nai” qúa vậy ?
– Thái Tuấn lấp lửng:
– trên trời rớt xuống xe tao . Mày kết rồi phải không ?
– Nhân nhún vai:
– Em ngây thơ và trong trắng qúa . Nếu chỉ là đùa vui như vạn mối tình khác, mày nên để em cho tao . Cô bé nhìn mong manh dễ vỡ . Tao sợ tính lăng nhăng của mày
– Thái Tuấn điệu đàng:
– Mày cứ việc . Tao cũng mới quen cô bé thôi . Nhưng cô bé không dễ vỡ như mày nghĩ đâu . Bây giờ tao về . Quên nữa, hết bao nhiêu tao gửi tiền
– Nhân đẩy mạnh Tuấn, gắt khẽ:
– Tiền bạc gì, thằng qủi, mày không bịp tao chứ . Tao chấp nhận làm cây si theo em . Nói tên và nhà cô bé đi
– Thái Tuấn thât. thà:
– Tao chưa biết
– Hả ?
– Tao không xạo mày đâu . Dù gặp côbé vài lần rồi . Lần nào cũng có sự cố, tên cô ấy tao mù tịt
– Thái Tuấn nhăn nhó phân bua . Nhìn Tuấn, Nhân biết nó không đùa
– Anh đi ra cửa trước Thái Tuấn . Và bước đến chỗ Như Thủy, giọng có vẻ đang làm nhiệm vụ bác sĩ
– Em cho anh biết tên để anh vô sô?
– Như Thủy chớp mắt:
– Phải vô sổ nữa sao bác sĩ ? Tôi có nằm điều trị đâu , Bác sĩ cứ tính tiền thuốc, tôi trả được rồi
– Nhân chậm rãi:
– Ghi số, để biết số lượng thuôc” mỗi ngày bán ra . Nguyên tắc thông thường thôi mà
– Như Thủy lưỡng lự:
– Như Thủy, học sinh 12A Trường Nguyễn THị Minh Khai
– Nhân Tủm tỉm:
– Tên Cô bé dễ thương lắm . Tên và người trong vắt như nhau vậy . Sao Thủy không ghi nơi ơ?
– Như Thủy láu lỉnh:
– Nhà tôi có tới ba lần “sẹc” tìm được cũng