
ày tụi em chia theo công việc và hoàn cảnh mỗi người
– Huy cười cười:
– Dù sao, đàn ông sự nghiệp cũng là trên hết
– Thạch bình thản:
– Bây giờ đã thế kỷ hai mươi mốt . Phụ nữ nhiều người giỏi hơn phái mạnh . Sự độc đoán đã bị tẩy chay khỏi cuộc sống gia đình trí thức
– Khả Tâm kêu lên:
– Nhóc tuyệt lắm . Nhất định sau này cô bé làm cợ nhóc, sẽ không bị suốt ngày nấu cơm đi chợ, đón con và tỉ tỉ việc không tên khac”
– Bữa cơm diễn ra thật vui vẻ, đầm ấm . Như Thủy chợt ước, ngày nào mái nhà bé nhỏ của cô cũng đông vui như thế này
– Vừa cơm nước xong, thoát cái Thanh Trà đã rủ Khả Tâm đi đâu mât” tiêu
– Như Thạch đưa Thanh hằng trở về bên nhà Hằng
– Huy ngắm nghía căn phòng khách, cười khẽ:
– Hơi bị chât. Thủy a.
– Như Thủy tư lự:
– Đành vậy, chứ biêt” sao được ? Phòng của Thạch chât. ních đồ đạc . Nó chấp nhận ngủ dưới đất . Hoc. bài ngoài phòng khách
– Học bài phòng khách dễ bị phân tâm, khó thuôc. bài lắm
– Trước đây, có thể đúng . Chứ bây giờ chị em Thủy ngoài bạn bè ra, có khách như hồi trước còn ba mẹ đâu
– Huy cầm tay Thủy:
– Cố gắng học cho xong chương trình nghe Thủy,chúng ta đã từng hứa sẽ học chung nhau đại học . Sau đó là môt. gia đình
– Như Thủy cười buồn:
– Xa vời qúa . Bây giờ Thủy sống theo từng ngày từng giờ . Tới đâu hay tới đó . Chủ yếu phải lo cho Như Thạch
– Tại sao Thủy lại bi quan thế ? Huy nhớ Thủy rất thích học điện toán và ngoại ngữ, ước mơ của Thủy là được ngồi trong phòng điền khiển các chương trình viễn thông kia mà
– Thủy ậm ừ:
– Bây giờ . Thủy không có quyền ước mơ cao xa nữa
– Nội của Thủy, bà vẫn bảo bọc Thủy và Thạch kia mà
– Điều đó Thủy đâu phủ nhận . Nội già rồi, không tự tay làm ra tiền như trước, Nội còn chú út Thủy . Thím ấy tuy hiền đấy, nhưng ai không xót của, khi cứ bị rút dần đi
– Huy sôi nổi:
– Thủy cho anh được chia sẽ cùng em chứ
Như Thủy lắc đầu:
– Thủy không muốn mắc nợ Huy ạ . Tiền bạc và tình cảm phải rạch roì
– Nhưng…
– Thủy rất cảm ơn lòng tốt của Huy . Bây giờ THủy chưa cần gì cả Điều Thủy khao khát nhất là mái ấm gia đình như xưa thì không ai giúp ThủY có được nữa . Thủy hứa nhất định sẽ nhớ đến Huy trước, khi Thủy không còn cách tự lực
– Cả hai rơi vào im lặng một lúc khá lâu . Mãi sau Thủy mới điềm đạm:
– Thủy mệt qúa, xin lỗi Huy, Thủy muốn nghỉ một chút
– Huy cố giấu nỗi buồn vào giọng nói rất ấm:
– Ừ ! Anh về cho ThủY nghỉ . Tối anh tới chở em đi ăn . Đừng nấu nướng một bữa Thủy nha
– Như Thủy do dự:
– Còn nhóc Thạch . Thủy…
– Anh sẽ mời cả Thạch và Thanh Hằng . Vậy nghen
– Huy về rồi . Còn môt. mình Như Thủy gieo mình xuống chiếc giường nhỏ . Cô buồn ngủ ríu mắt . Nhưng không sao dỗ được giấc ngủ . Những kỷ niệm về căn nhà cứ ùa về, chất ngất nỗi niềm trong tim cô.
Chương 4
– Đang lúi húi nấu cơm sau bếp, nghe chuông cửa kêu binh bong, bonh bong, Như Thủy vội lau tay vào chiếc khăn, và chạy lên nhà . Mắt Thủy sáng lên mừng rỡ
– Ôi ! bà Nội
– Chỉ kêu được có thế, Như Thủy nhào tới ôm chầm lấy bà Hiền, cô mếu máo:
– Con nhớ nội qúa hà . Nội vô, sao không báo tin để chị em con ra đón
– Bà Hiền mắng đùa:
– Coi kìa, con gái sắp lấy được chồng, còn mít ướt . Mời khách vào nhà chớ con
– Đang giọt ngắn giọt dài, nghe nội nhắc, Như Thủy vội rời vai nội, cô chớp mă
t, làm rơi những giọt lê chưa kịp lau . Một đôi mắt rất sáng trên gương mặt kh” hoàn hảo đang nhìn cô đầy tinh quái
– Như Thủy quẹt nhanh những giọt nước mắt:
– Xin lỗi anh . Tôi sơ ý qúa . Mời anh vào nhà
– Bà Hiền mau mắn:
– Cậu Cường là luật sư bào chữa cho ba con nay mai
– Thủy càng rối hơn, khi ánh mắt Cường nhìn cô hom hỉnh, tinh quái, vừa ấm áp
– Ôi ! Qúy hoá qúa . Anh thật tối với gia đình tôi
– Tự nhiên Thủy nói môt. câu chẳng “Giống ai cả” Thât. tê.
– Cường nhìn căn nhà, tủm tỉm:
– Em là Như Thủy phải không ? Chú Tài có cô con gái dễ thương ghê . Đã vậy còn khép thu xếp căn nhà của mình nữa
– Như Thủy hơi bối rối:
– Tôi không dám nhận lời khen của anh đâu . Con gái phải biết chút chút nữa công gia chánh để gia đình ngăn nắp thôi
– Ngã người xuống ghế, bà Hiền hỏi Thủy:
– Như Thạch đâu con ?
– Nó đi học nội ạ . Chắc cũng sắp về
– Nó có biểu hiện buồn bã, chán chường không khi phải thay đổi nếp sống ?
– Như Thủy từ tốn:
– Nội yên tâm . Như Thạch được lắm . Nó biết nấu nướng lo lắng cảbữa cơm trong nhà . Học vẫn giỏi nội a.
– Bà Hiền chép miệng:
– Được vậy nội cũng yên tâm . Vì cuộc sống bây giờ xô bồ phức tạp . Nội sợ nhất nó bị hụt hẫng đâm ra thất vọn, lao vào hut” chích thì chết con a.
– Như Thủy hiền hoà:
– Thạch không dễ bị lôi kéo vào các tệ hại xã hội đâu nội ạ . Bản tính nó xưa nay vốn trầm tĩnh, làm gì cũng tính toán kỹ
– Bà Hiền gât. gù:
– Được vậy, nội mừng cho hai chị em . Con nói chuyện với cậu Cường . Nội muốn tắm rửa môt. chút
– Như Thủy ân cần:
– Nội để con pha cho nội chút nước nóng
– Không cần đâu . Nội dang nóng muốn chết
– Còn lại hai người . Như Thủy đóng vai cô chủ nhà hiếu khách:
– Anh Cường có hay vô Thành phố không ? Anh uống nước đi, nước chanh đá, Thủy tự làm đấy
– Cao Cường vui vẻ: