
– Thạch tỉnh bơ:
– Khách qúy phải đãi bia bọt . Tiếc nỗi chị là con gái, em chưa được uống bia . Nên mua con vịt quay, bún thang về đãi nội và anh luật sư . Nội nhi?
– Cao Cường đi ra, anh cười cười:
– Em đừng bận tâm chuyện ăn uống . Hồi nãy xuống tàu, nội của em đã tranh thủ mua đồ ăn cả rồi
– Thạch ngẩn ngơ:
– Nội, vậy mà…
– Bà Hiền cười:
– chứ, vô bất ngờ, không chuẩn bị trước lỡ hai đứa cũng không nấu cơm nước, nội nhịn đói hay sao ? Nào, Thạch vô phụ chị Hai dọn cơm. Nội đói hoa cả mắt rồi nè
– Bữa cơm diễn ra thât. ấm cúng . Thạch chả biết nghĩ gì không ? còn Thủy cô chợt thấy khát khao được trở lại mái gia đình hạnh phúc ngày xưa . Dù nghèo nhưng bên cô có mẹ, có ba, có nhóc Thạch “chúa trùm” ăn bốc khi đồ ăn còn trên bếp, mẹ rầy chỉ là cái cớ cho cu cậu mè nheo ! Đơn giản vô cùng . Nhưng với chị em Thủy, là cả một ước muốn xa thật xa…Chương 5
– Thái Tuấn ! Con lại đi đâu giờ này ?
– Vừa định giơ tay xoay nắm đấm cửa, Thái Tuấn khựng người khi nghe tiếng bà Tâm An, mẹ anh hỏi bằng giọng nghiêm lạnh:
– Quay người, bước chậm về phía mẹ, Thái Tuấn cười cười:
– Con có hẹn với khách . mẹ cần gì ở con à ?
– Bà Tâm An chau mày:
– Chủ nhật con cũng làm việc sao ? Việc này mạ thấy lạ đó . Phải, con muốn tránh mặt Vân Phượng không ?
– Thái Tuấn bình thản:
– Tại sao con phải tránh cô ấy . Công ty dệt của con dạo này ký hợp đồng sa/n xuất hàng với nước ngoài . Muốn đạt được uy tín, chất lượng, phải cố gắng thôi . Con không tin, mẹ lại không thích con phát triển được công ty lớn mạnh hơn
– Bà Tâm An nhìn con:
– Nhưng, trưa nay, mẹ mời cơm Vân Phượng, con đã đồng ý
– Thái Tuấn giả lả:
– Thôi chết . Công việc lu bu khiến con quên mất . Trưa nay mẹ tiếp đãi cô ấy chu đáo là được . Con không thể vắng mặt trong buổi chiêu đãi . Doanh nghiệp ngày nay,sau bàn tiệc là những bản hợp đồng kinh tế . Chính vì thế, con phải tập uống rượu nữa . Mẹ cần thông cảm cho con
– Buổi tiệc chiêu đãi, con nhờ Đặng không được sao ? cậu ta cũng giữ vai trò phó giám đốc
– Thái Tuấn lắc đầu:
– Không được mẹ ạ . Bởi khách của con là ngoại kiều . Đâu dễ dàng ký được hợp đồng với nước ngoài hả mẹ . Đến giờ rồi, con phải đi mẹ a.
– Bà Tâm An dằn dỗi:
– Con cũng phải nghĩ đến bản thân con . Ba chục tuổi rồi, còn chưa chịu lấy vợ . lần này, mẹ nhất định chọn Vân Phượng cho con đó
– Thái Tuấn kêu lên:
– Kìa mẹ, đừng ép con điều đó . Con không yêu Phượng . Cũng chưa muốn lấy vợ bây giờ . Con muốn sự nghiệp ổn định đã
– Trời đất ! Hai đứa quen thân nhau cả năm năm trời . Con bé vì con mà từ chối mấy đám tử tế . Đừng phụ lòng người ta con ạ . Đàn ông sự nghiệp muốn vững vàng, trưỚc hết phải có vợ con . Ý mẹ nhât” định rồi . Con đừng cãi
– Thái Tuấn làm thinh . Anh rất bực mình chuyện này
– Đã hàng trăm lần có dư, anh thường nói với mẹ, anh và Phượng chỉ là bạn tốt của nhau thì được . Còn trở than`h vợ chồng anh không thể . Vân Phượng giàu tham vọng, thích làm giàu, dù thực tế gia đình cô rất giàu, thích những đổi thay về áo quần, thời trang mỗi ngày . Thêm nữa, vân Phượng kiêu ngạo, khinh người . Tuấn rất ghét tính kiêu kỳ này của cô
– Nhìn bề ngoài, người ta thường nghĩ anh cao ngạo lạnh lùng nhất . Thế mà anh lại không chấp nhận tính cách đó ở bạn gái của mình, thât. kỳ cục
– Thật ra, anh chẳng có cuộc h ẹn hò, chiêu đãi nào cả . Mẹ anh đã nói đúng, anh không muốn gặp Phượng . Chỉ mới nghĩ đến phải ngồi cạnh cô, nhìn cô chảnh chẹ từng món ăn, thái độ nhu mì yểu điệu, anh đã ngán tận… cô?
Ba mươi sáu chước, Anh chọn chước .. đi lang thang ngoài đường
– Mãi mê nghĩ đến những chuyện mẹ và VânPhượng vừa ăn cơm vừa ca tụng nhau . Anh tủm tỉm cười một mình
– Mày coi kìa . Môt. gã tâm thần
– Trời đất, ngưỜi ta đi Suzuki trăm năm mươi phân khối, mày dám nói họ tâm thần
– Chứ không tâm thần, cũng man man sao đó, chẳng ai khi không lại cười mội mình ca?
– Thái Tuấn nhìn kiếng xe, anh nhận ra hai cô bé đang chở nhau trên chiếc Max màu trắng, đang nhìn anh bình phẩm
– Giảm ga, anh cho xe chạy chậm lại
– Chết !
– Tiếng cô gái điều khiển xe vang lên . Thái Tuấn chưa kịp hiểu nguyên nhân đã thấy xe anh bị va chạm từ phía sau, khiến anh loạng choạng tay lái
– Chiếc Max đổ nghiêng xuống đường
– Thái Tuấn vội thắng xe, và dừng lại
– Hai cô, có sao không ?
– Cô gái cầm lái nổi quạu:
– Ông điên vừa thôi, đang chạy ngon lành thắng gấp chi vậy . Bộ Ông muốn tụi tui chết hay sao ?
– Thái Tuấn từ tốn:
– Tôi chỉ giảm bớt tốc độ . Lỗi do cô chạy nhanh qúa đấy thôi
– Thấy cô gái ngồi sau rên nhỏ . Thái Tuấn vội cúi xuống:
– Cô bé, bị đau ở đâu vậy ?
– Có lẽ, tôi bị phỏnh pô rồi . Rát qúa
– Hả . Phỏng pô ư . Trời ơi, ông sao còn đứng đó, mau kéo bạn tôi đứng lên dùm
– Cô gái cầm lái quýnh quáng hét
– Thanh Trà, ngưỜi ta đâu có lỗi, mày sao kỳ qúa vậy
– Thanh trà (là cô gái chạy xe) gân cổ:
– Nhưng đàn ông, con trai, thấy phụ nữ gặp nạn phải biết cứu giúp . Có đâu cứ đứng như trời trồng vậy . Mày đâu nhiều không Thủy
– Thủy lí nhí:
– Rát lắm
– Thái Tuấn đỡ cô gái tên Thủy lên, anh không kịp nhìn cô gái, để thấy