
– Đây là lần thứ ba anh vô đây . Hai lần trưóc anh đi chung bạn bè thăm than`h phố . Lần này, bà nội Thủy muốn anh vô đây, tìm nhân chứng vật chứng cho việc làm của ba Thủy . Có thế, mới dễ gỡ tội cho bác
– Như Thủy cắn môi:
– Mong anh hết lòng giúp đỡ . Thủy không tin ba Thủy lại dính dáng tới chuyện làm ăn phi pháp . Công ty có hàng đống công việc cần làm, ba Thủy đâu dễ bỏ tâm huyết mình, chạy theo lợi nhuận gian dối, không phải là điều ba em phạm vào
– Cao Cường đủng đỉnh:
– Cũng bởi nhận xét ban đầu của tôi về ba Thủy như Thế . Nên tôi không muốn phạm sai lầm khi bào chữa cho bác Tài . Tôi xin bà nội em vô đây, cũng không ngoài mục đi
ch tìm hiểu thêm về công ty của bác, các
-Không dám nghĩ xấu về anh đâu . Thủy nhớ tới lời môt. người bạn
– Họ nói gì ?
– Khác hẳn nhận xét của anh . Thủy là đứa con gái mít ướt số một . Và yếu đuối hơn cả những cô gái mới mười bốn mười lăm tuổi
– Chắc họ muốn làm vệ sĩ cho em
– Như Thủy ngạc nhiên:
– Sao anh đoán hay vậy ?
– Cường tủm tỉm:
– Đơn giản vì đàn ông luôn thích làm người hùng che chở cho phái nữ
– Anh giống họ chứ ?
– Tùy đối tượng
– Nói câu ấy, cường cứ cười cười . Nụ cười khiến Thủy bối rối và đề phòng
– Vừa lúc ấy bà hiền bước ra . bà vui vẻ bảo cường:
– Cháu vô trong ấy tắm rửa cho khỏe . Tối nay và những ngày cháu ở trong này, cháu cứ ở luôn đây cho tiện
– Cường từ tốn:
– Cháu xin lỗi bà .Cháu muốn ở nhà bạn để tr”anh sự dị nghị của dư luận
– Bà Hiền tư lự:
– Bà muốn cháu được gần gũi chị em Như Thủy để tụi nhỏ có gì khúc mắc, hỏi thêm cháu . Nhưng thôi, cháu nghĩ thế cùng phải . Công việc của cháu, tránh đưọc nhiều dư luận là tốt nhất
– Bà Hiền hỏi Thủy, khi Cường đã vào trong:
– Cháu thấy cậu Cường như thế nào ?
– Như Thủy chớp mắt:
– Cháu chưa rõ ý nội ?
– Ờ thì, tính nết, hình thức bề ngoài ấy . Bất giác Thủy nhìn bà Nội đăm đăm . Hình như ngoài mục đích đưa Cường vô đây vì việc của ba cô . Bà nội còn ý định gì đó . Nhất thời cô chưa đoán ra
– Thủy từ tốn:
– Vừa gặp nhau vài phút . Cháu không thể nhận xét nội ạ . Cháu không phủ nhận anh Cường có bề ngoài rất dễ coi
– Bà Hiền thủng thẳng:
– Cao Cường có ý chí lắm. dù vẻ ngoài cậu ấy rất thư sinh . Ba mất sớm, ở với mẹ . Bà mẹ cũng không khá giả gì . Vậy mà vẫn lo lắng cho cậu ấy ăn học đến nơi đến chốn
– Như Thủy chợt buồn:
– Mẹ con tệ hơn họ rất nhiều
– Vừa lúc ấy, có tiếng chuông cổng reo
– Như Thủy đứng lên:
– Chắc nhóc Thạch về nội a.
– Bà Hiền nhìn theo Như Thủy mà xót xa . Phải chi mẹ nó đàng hoàng, có lẽ chị em con bé đâu phải khô?
– Như Thạch ùa vô, ôm cứng cổ bà nội:
– Nội vô hồi nào ? Sao không báo cho chị em con đi rước ?
– Bà Hiền nạt đùa:
– Mồ tổ cha mi . Đi học về chi trễ vậy ? Có ghé hàng quán không đó con
– Như Thạch lùa tay lên mái tóc bạc của nội bẻm mép:
– Con mà về quá giờ quy định . Chị Hai có nước bỏ con đói và phạt qùy nữa . Hôm nay tiết cuôi, thầy dạy qúa giờ tới mười lăm phút . Nội khỏe không nội ?
– Bà Hiền cười vui:
– Phải qùy nữa à ? Mà con có chịu nghe lời chị Hai không ? Hay cãi lời nó nữa
– Con hổng dám đâu nội . Không nghe lời, chị Hai khóc muốn lục thành phố, ai dỗ cho nỗi . Tốt nhất cứ đi về đúng giờ cho vui vẻ nội ơi
– Như Thủy lườm em:
-Nhóc đúng là xạo . Ai thèm khóc vì nhóc chứ >
Thạch vênh mặt:
– Còn cãi ? Hồi sáng qua, em bảo không cần ăn sáng nữa . Chị ép em ăn không được . Chị không khóc là gì ?
– Thủy gầm gừ:
– Còn nhắc nữa . Nội biết không, buổi sáng đi học trước đây, tụi con mỗi ngày một tô phở, dĩa mì xào thêm ly sữa . Bây giờ hai chị em tiết kiệm, nấu mì hoặc ăn cơm sáng tại nhà . Vậy đã là thiếu thốn, nhóc Thạch còn khăng khăng không ăn đó nội
– Bà hiền chớp mắt giấu vẻ xúc động:
– Sao vậy Thạch ? Không ăn sáng, làm sao đủ sức học bài ?
– Thạch nói bừa:
– Nội ơi, ngày trước cứ cằm tiền ra quán là xong . Bây giờ, bắt chị Hai lui cui trong bếp, con thấy tội lắm . Với lại, sức trai “mười bảy” nhịn sáng đâu nhằm nhò gì nội
– Bà hiền lắc đầu:
– Không được . Nội không đồng ý để con nhịn ăn đi học . Nội sẽ bàn chuyện này với chị em con sau
– Như Thủy từ tốn:
– Sáng con dậy sớm học bài . Cắm nồi cơm điện khoảng 15 phút, là được ăn . Nội đừng nghe lời nhóc Thạch . Chung quy tại nó sợ con không có tiền đó thôi
– Bà hiền thở dài:
– con đừng lo chuyện tiền bạc . Nội đủ sức nuôi chị em con đến khi trưởng thành . hiểu không Thạch ?
– Như Thạch ôm vai nội:
– Con nhớ . Ủa ! Hình như nội không về môt. mình . Nhật Ánh hả nội ?
– Như Thạch nghểnh cổ nhìn vô trong nhà
– Bà Hiền cười cười:
– Cái thằng, Nhật Ánh đang học như con sao bỏ ngang đi chơi được
– Thế ai ?
– Anh luật sư nội cậy nhờ bào chữa cho ba con đấy , Thủy coi dọn cơm cho anh cường ăn luôn nha
– Như Thạch vui vẻ:
-Ôi ! Vui qúa rồi . NGay bây giờ con phải học cách lập luận một vụ án từ anh ấy . Chị Hai, liệu đủ cơm không, để em mua thêm đồ ăn nha
– Như Thủy lườm em trai:
– Dẻo mép . Miệng lúc nào cũng leo lẻo . Bây giờ lại đòi làm luật sư . Rõ con nít, chưa biêt” gì đến tương lai sự nghiệp đã viển vông . Không giở giọng Grăng Đê nữa à ?