
em và em sang ăn cơm trưa tại nhà anh . Anh không ở nhà thì chớ . Bây giờ về lại định đi nữa . Phải anh tránh em không ?
– Thái Tuấn tỉnh tuồng:
– Tại sao anh phải tránh em nhỉ . Tại mẹ anh không báo trước . Mà anh lỡ hẹn khách chuyện làm ăn không thể thất tín
– Vân Phượng ấm ức:
– Chã lẽ khách làm ăn của anh… nhí vậy ?
Thái Tuấn đề phòng:
– Em nói cái gì nhí ?
– Vân Phượng mím môi:
– Thì hai con bé lúc nãy
– Thái Tuấn cười cười:
– Ra vậy . Em gặp anh ở đâu ? sao không gọi để anh giới thiệu làm thân cùng họ ?
– VânPhượng xảnh xẹ:
– Em mà thèm kết thân với hai con nhóc nhà quê ấy à . Anh Tuấn, không ngờ bây giờ anh lại thay đổi quan niệm sống
– Thái Tuấn nhếch môi:
– Thời kinh tế thị trường, phải thay đổi để bắt kịp sự đổi mới chứ . Em đã nói với anh cả chục lần điều ấy . Em quên rồi sao ?
– Em không quên . Nhưng cũng thật bất ngờ khi anh đi tìm hương con gái ở những con nhóc tì ấy . Anh đáng sợ hơn em nghĩ
– Thái Tuấn lạnh lùng:
– Tôi cấm em không được nói với tôi như thế về họ . Các cô ấy, không phải là em
– Vân Phượng nhếch môi:
– Em sao chứ ?
– Cái đó tự em biết . Anh không có thời gian để tranh cãi với em
– vân Phượng bỗng nói:
– Nhưng me anh đã đồng ý . Hồi trưa bác đã rủ mẹ em chủ nhật tới đi coi thầy chọn ngày tốt để chúng mình đính hôn . Anh Tuấn, anh cũng biết, bao nhiêu năm nay, em yêu anh thế nào
Thái Tuấn lựa lời:
– Vân Phượng ! Chuyện hôn nhân là chuyện hệ trọng một đời người . Chúng ta không thể để người lớn quyết định cho mình . Cha mẹ già đi, ai chịu trách nhiệm khi chúng ta không hạnh phúc
– em yêu anh . Và em biết anh cũng rất qúi mến em . Chúng ta đã có với nhau khoảng thời gian 5 năm dài kỷ niệm . Chả lẽ ngần ấy thời gian chưa đủ để anh hiểu em
– Thái Tuấn từ tốn:
– Hiểu em, thì anh hiểu em rất rõ đấy, nhưng chúng ta hoàn toàn không thể hòa hợp . Vì tính nết của chúng ta chẳng có gì giống nhau cả . Mà anh thì rất ít thời gian thậm chỉ cả mẹ anh còn gọi anh là kẻ lạnh lùng nhất hành tinh
– Vân Phượng khịt mũi:
– Em hứa sẽ thay đổi, để hoà đồng với anh
– Thái Tuấn nhếch môi:
– Nói thì dề . Nhưng thay đổi một thói quen, một sở thích thật không dễ dàng đâu em . Tốt nhất, em cứ là em như từ trước tới nay
Em nghĩ mình làm được . Anh cho em thời gian, cơ hội nha . Em muốn được ở bên anh, suốt đời Tuấn a.
– Thái Tuấn chợt chạnh lòng:
– Vân Phượng, anh xin lỗi . Anh không yêu em . Anh không thể ép lòng
– Vân Phượng chết lặng, một lúc sau cô mới tức tưởi:
– Anh nói dối . Có phải vì con bé ấy ?
– Thái Tuấn cáu kỉnh:
– Em phải biết tự tôn trọng tư cách của mình . Anh không hiểu em muốn nói đến ai, và anh không hề nói dối em . Bao Lâu nay anh chưa làm điều gì khiến lương tâm anh day dứt và hổ thẹn với em . Anh luôn oi em như một đứa em gái . Chỉ vậy thôi . Chính điều đó đã giúp anh không đi xa qúa giới hạn cho phép
– Nhưng .. mọi ngườ, ai cũng nghĩ chúng ta sẽ cưới nhau . Ba mẹ em vẫn sẵn sàng cho em nữa gia tài, nếu em là vợ anh . Mẹ anh cũng muốn thế
– Anh lấy vợ cho anh, chứ không phải cho ai khác . Em đừng hy vọng nữa
– Thái Tuấn ! Con không được đối sử với Vân Phượng như vậy . Mẹ nhất định không chấp nhận ai ngoài vân Phượng làm dâu của mẹ đâu
– Thái Tuấn nhếch môi:
– Mẹ ! Tùy mẹ thôi . Những gì cần nói con đã nói hết với Vân Phượng . Mọi người đừng ép con . Sẽ không tốt đẹp đâu
– Bà Tâm An giận dữ:
– Con dám nói với mẹ như Thế à ?
– Thưa mẹ, con chỉ nói sự thật của lòng con . Mẹ muốn con có một gia đình hạnh phúc . Hay mẹ muốn con sống trong địa ngục, mà ác qủi là một hình người
– Tuấn ! Con… con khiến ta tức chết được
– Không lạ gì tính độc đoán của mẹ . Thái Tuấn lẳng lặng bỏ vào nhà
– Nhìn Thái Tuấn qua màng nước mắt tủi hổ uất ức . Vân Phượgn rũ ra:
Cháu làm sao để giữ được anh ấy hả bác ?
– Bà Tâm An mím môi:
– Cháu bình tĩnh đi nào . Bác là người lớn lời hứa không thể nuốt . Bằng mọi cách bác sẽ trói buộc được TháiTuấn cho cháu
– vânPhượng chợt nói:
– Tuấn ghét cháu, rốt cuộc cháu có lấy được anh ấy, cũng chi là thể xác . Còn tâm hồn của anh ấy, đã trao cho người con gái khác
Bà Tâm An cười gằn:
– Bác không cho phép kẻ nào trái ý bác, dù đó chính là con trai bác . Cháu vừa nói, Thái Tuấn quan người khác à ? cháu biết nó không ?
– Vân Phượng ậm ự:
Cháu mới nhìn thấy môt. lần, chưa chắc lắm . Bác để cháu theo dõi thêm
– Được rồi . Cháu nhớ bí mật, đừng để thái tuấn biết . Bác sẽ giúp cháu loại con bé kia
– Vân Phượng gât. đầu:
– Cháu xin phép bác, cháu về . Bác cũng đừng nói gì anh Tuấn nhiều . tính ảnh bât” cần . Cháu không muốn ảnh ghét cháu
– Bà Tâm An tư lự:
– B”ac biết việc gì nên haykhông nên làm . Cháu về nghĩ đi . Bác không bao giờ chấp nhận ai ngoài cháu đâu
– Quay trở vào nhà, Bà Tâm An cao giọng:
– Thái Tuấn, xuống me biểu
– Dù rất bực bội trong lòng, Thái Tuấn vẫn dằn được nỗi bất mãn, không để lộ ra mặt . Anh hỏi, khi ngồi đối diện mẹ:
– Chuyện gì nữa mẹ ? Con mêt. qúa . Chỉ muốn ngu?
– Bà Tâm An chỉ tay:
– Chiếc xe vài chục triệu, con định bỏ ngoài sây\n hay saohả ?
– Thái Tuấn vỗ trán:
– Mẹ không nhắc,