Angel And Devil

Angel And Devil

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324970

Bình chọn: 8.00/10/497 lượt.

g quên những gì hôm qua tôi nói- Cô đang ám chỉ cái người tên Vũ Phong

– Cô nói tới Vũ Phong ư? Cô nghĩ là nó sẽ tha thứ cho cô sao?- Tiểu Thiên hiểu ý rồi đưa ánh mắt nghiêm nghị nhìn vẻ mặt gian sảo của Ngọc Nhi lúc này!

– Tôi chắc chắn. Thôi, Tạm biệt cậu- Ngọc Nhi nháy mắt, ngoẻn miệng cười thật tươi thật đẹp nhưng sau nụ cười đó có lẽ là những âm mưu thâm độc mà cô ta vừa mới nghĩ ra, rồi không cần một lời nói nào từ hai bên, cô ta khép cửa lại và bỏ đi

Nó nhìn Tiểu Thiên lúc này gương mặt đã có chút tức giận lo lắng hỏi:

– Cậu có sao không? Vũ Phong là ai vậy?

Tiểu Thiên trả lời nhưng không nhìn nó mà lướt qua toàn bộ cái bóng đen đang khuất dần ngoài cửa:

– Tôi không sao, Vũ Phong là em trai của tôi.

(Hết chap 49)

==========================================

Những thiên thần trong giấc mơ của em đang dần xuất hiện

Em hạnh phúc, em vui vì được gặp thiên thần

Nhưng bất chợt trái tim bé bỏng lại đau nhói

Vì trong những thiên thần đó…không có anh

(Katysi)

:::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::

Chap 50: TRỞ VỀ

– Nhưng tại sao tôi không nghe cậu nói cậu có em trai?- Giọng nó trở nên tò mò hơn khi nghe câu trả lời của Tiểu Thiên, rõ ràng khi nó tới nhà cậu, chỉ có mình cậu sống, không có dấu hiện nào cho thấy có sự tồn tại của bất kì ai khác, nhưng Tiểu Thiên lại trả lời rất lạnh lùng khác xa với lúc cậu ấy giỡn với nó. Sự xuất hiện của Ngọc Nhi đã làm sáo trộn tất cả:

– Tại cô chưa bao giờ hỏi

Nó bực tức khi câu trả lời không được như ý nhưng rồi cũng hỏi tiếp

– Cái cậu Vũ Phong đó giờ đang ở đâu?

Tiểu Thiên lắc đầu buồn bã:

– Tôi không biết, cả tháng nay tôi đã đi tìm nó

– Vậy Ngọc Nhi có biết không?- Nó mơ màng tưởng tượng gương mặt của Vũ Phong trong trí não mình nhưng không thể nào tưởng tượng ra nỗi.

Tiểu Thiên tiếp tục trả lời nhưng cậu ta không nhìn nó:

– Tôi nghĩ cô ta biết vì nó đã bỏ đi theo cô ta.

Nó muốn nhìn gương mặt của Tiểu Thiên lúc này nhưng không thể nào nhìn nỗi, Tiểu Thiên đã quay măt đi chỗ khác và loay hoay thu dọn hành lý.

– Vậy bây giờ cậu tính sao?

– Đi về- Câu nói lạnh lùng thoát ra không miệng của chàng trai như một tảng đá từ đâu rơi xuống đè nặng lên người nó. Chưa bao giờ có có cảm giác không muốn rời khỏi nơi đây như lúc này nó ngơ ngác hỏi mặc dù đã biết trước câu trả lời:

– Sao lại về?

Tiểu Thiên trả lời không cần suy nghĩ, gương mặt cậu ta lúc này đang nhìn thẳng vào nó, không một chú cảm xúc nào thoát ra từ gương mặt đó:

– Cô ta sắp quay lại trường rồi vì vậy tôi phải về tìm ra Vũ Phong trước cô ta

– Cậu sợ cô ta sẽ lợi dụng Vũ Phong phải không?

Tiểu Thiên lại quay mặt đi như thể cậu đang nói dối và không muốn cho nó nhận ra:

– Ừ, nó là người thân cuối cùng của tôi, tôi không thể mất nó

– Vậy thì…về thôi

Câu nói không muốn nói nhất cuối cùng đã thoát ra khỏi cuốn họng bay vào không gian đến tai người đối diện, tuy chỉ là một thoáng chốt nhưng sự im lặng buồn bã đang bao trùm cả hai nhưng sau đó Tiểu Thiên đã gật đầu rồi cả hai cùng bước xuống quầy tiếp tân. Công việc trả phòng cũng rất nhanh nhưng vấn đề được đặt ra lúc này là phương tiện để về. Chiếc xe của Tiểu Thiên đã hư và cậu ấy để luôn ngoài biển( Chưa thấy ai giàu đến vậy!). Vậy là bây giờ hai đứa chỉ có nước đón xe về, từ nãy giờ nó không nói lời nào nhưng bây giờ lại chợt nãy ra sáng kiến:

– Hay chúng ta đón xe buýt về đi?

Cậu nói tuy bình thường nhưng đã kéo Tiểu Thiên ra khỏi sự buồn rầu đối diện với vấn đề trước mắt, không kịp suy nghĩ Tiểu Thiên đã quát:

– Cậu điên hả? Tôi như vậy mà đi xe buýt sao?

Đúng là bắt một người hotboy công tử như Tiểu Thiên đi xe buýt là nhục nhã nhưng ngoài đường giờ chỉ có xe buýt thôi. Nó đành xuống nướcnăn nỉ:

– Đi, lên đi mà. Bộ cậu không muốn tìm em cậu gấp sao

Tiểu Thiên nhìn nó, ý nghĩ về đứa em ập đến, cậu đành hạ mình đi xe buýt:

– Thôi được coi như nghe lời cậu lần này

Nó vui vẻ chạy ra đón xe buýt. Chiếc xe ngừng lại và mọi người trong xe đều đứng dậy nhìn cả hai, nó biết chủ yếu là nhìn Tiểu Thiên thôi, cậu ta cứ như một thiên thần vừa hạ thế làm tất cả mọi người ai nấy đều có những trái tim nơi con ngươi nhưng dĩ nhiên mọi người, trừ nó. Chắc không ai ngờ người như thế này có thề đi xe buýt nên sự ngạc nhiên đó có thể thông cảm được nhưng nó thông cảm được chứ Tiểu Thiên thì không! Cậu ta tỏ ra khá bức bội với những nén mặt tươi tắn và nụ cười như muốn hút hồn cứ dán vào mình. Nó tỏ ra bình thường vì đây là lần thứ ba chịu đựng sự dòm ngó kiểu này. Trên xe đã hết ghế dành cho hai người, chỉ còn hai cái ghế trống nhưng chúng ở rất xa nhau. Tiểu Thiên quan sát xung quanh rồi bước tới cái ghế đôi nhưng đã có một cô gái ngồi lên rồi. Cậu nói nói gì đó với cô gái đang háo hức, vì tiếng xe và tiếng ồn trên xe nên nó không nghe được, nhưng sau khi nghe Tiểu Thiên nói cô ta bỗng đứng dậy và bước tới cái ghế đôi cũng đã có người ngồi và yên vị ngồi xuống. Tiểu Thiên ngồi vào ghế và ngoắc nó:

– Lại đây?

Như một con rối bị điều khiển nó cũng vội chạy tới, ngồi vào chổ mà Tiểu Thiên vừa sắp xếp, ngạc n


pacman, rainbows, and roller s