
giữ chặt vào một
bên cánh, hai chân đẩy mạnh, cánh cửa bật mở. Tôi vẫn giữ tay ở tủ lạnh, bị đẩy sang một bên, đầu quay mòng mòng. Mãi khi cánh cửa đứng vững
lại, không lắc lư nữa, tôi mới dám buông tay ra bay vào trong tủ.
Vừa mới bay tới nơi đã cảm thấy một luồng khí lạnh ập tới, khiến cả người
tôi run lẩy bẩy. Sau khi chậm chạp thích nghi với không khí lạnh này,
tôi mới bắt đầu tìm kiếm trong tủ lạnh.
Coca...
Hình như không có thứ này.
Tôi cau mày, đang định nói với Hạ Thụ là không có thì nhìn thấy ở tầng trên cùng của tủ lạnh có một cái lon màu xanh lam, trên đó in rõ mấy chữ
“Coca Cola”. Tư duy của tôi chậm lại một chút, nhìn chằm chằm vào cái
lon đó, một hôi lâu vẫn không động đậy.
Thượng đế ơi, Người hành
hạ con cũng không cần như thế đâu! Làm gì có ai để Coca vào một góc sâu
như thế, bên cạnh lại còn một đống các chai lọ khác chặn trước.
Đáng ghét, chắc chắn là Hạ Thụ đang cố tình chơi xỏ tôi!
Tôi không phục, nuốt nước bọt, bay lên tầng trên cùng, ôm những cái lon bên ngoài bay xuống đặt ở dưới cùng, sau đó lại tiếp tục bay lên.
Cứ như thế bay lên bay xuống liên tục, tôi vừa lạnh vừa mệt, hai cánh tôi
sắp không bay nổi nữa. Tôi đường đường là một yêu tinh Lời ước, lúc nào
cũng được mọi con người sùng bái, vì sao lại tới mức phải đi làm bốc vác thế này?
Cuối cùng cũng đến lúc dọn được hết các lon khác xuống
tầng dưới, có thể được giải thoát, tôi mệt mỏi nằm sõng soài trong tủ
lạnh. Nhưng vừa nghĩ tới Hạ Thụ vẫn đang chờ mình, tôi lại không thể
không dốc toàn lực ôm cái lon nước ở tầng trên cùng lên.
Nhưng khi vừa chạm vào lon nước, tôi đã giật mình bởi nhiệt độ của nó.
- Á... - Tôi vội vàng buông tay ra, hét lên, - Hạ Thụ, anh để nước ngọt trong tủ lạnh bao lâu rồi, sao mà lạnh thế?
- Hình như mua về từ nửa năm trước nhưng quên uống. - Một lúc lâu sau,
bên kia vang lên câu trả lời của Hạ Thụ. - Cô yêu tinh nhanh lên một
chút.
Nghe thấy tiếng anh, suýt chút nữa thì tôi đã trợn ngược
mắt và ngất trong tủ lạnh. Nửa năm à, có thể biến rất nhiều thứ thành
băng đá rồi. Cũng may anh ta không biến thái đến độ dể Coca trong ngăn
đá, nếu không cái mạng nhỏ của tôi chắc chẳng còn.
Tôi thấp thỏm
sợ sệt một lần nữa ngẩng đầu lên nhìn lon Coca, nghiến răng với tinh
thần sẵn sàng hy sinh, đưa tay ra ôm lấy nó, sau đó bay ra khỏi cái tủ
lạnh lạnh lẽo đó, bay về phía Hạ Thụ.
- Coca tới rồi. - Hơi lạnh
của Coca thấm vào khắp người tôi. Tôi mấp máy khóe môi run rẩy, dừng lại trước mặt Hạ Thụ, hai hàng răng va vào nhau lập cập. Tôi đặt Coca lên
mặt bàn trước mặt Hạ Thụ, giúp anh giật nắp lon rồi ôm lấy nó bay tới
trước mặt anh.
Hạ Thụ ung dung ngồi trên salon, trong mắt tôi
giống như một gã hôn quân đang hành hạ lương thần của mình, đưa tay ra
định đón lon Coca trong tay tôi.
Đúng lúc đó tôi cũng đưa tay ra
định đưa cho anh ta, nhưng bỗng dưng bị mất trọng tâm, thế là khẽ
nghiêng người về đằng trước, lon Coca chao đi, đổ hết lên người anh ta.
Thôi thế là xong!
- Anh không sao chứ, không sao chứ? - Thấy Coca chảy tràn trên chiếc áo
sơ mi trắng của Hạ Thụ, rồi chảy xuống cả salon, tôi luống cuống hét
lên.
Cả người Hạ Thụ hình như bị nhiễm hơi lạnh từ nước Coca,
cũng tỏa ra luồng hơi lạnh buốt, tôi bỗng dưng có một dự cảm không lành.
- Đồ con ruồi ngu ngốc, cầm một lon Coca mà cũng không cầm được là sao?
Tôi thực sự nghi ngờ có phải cô cố ý hay không? Trời ơi, rốt cuộc thì vì sao tôi lại giữ cô trong nhà tôi hả trời!
Không nằm ngoài dự
liệu của tôi, màn ca thán của Hạ Thụ như nước lũ tràn tới. Hu hu, tôi
thực sự không cố ý mà. Tôi cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên vết bẩn trên
quần áo anh ta. Một chiếc áo trắng rất đẹp đẽ đã bị tôi phá hủy hoàn
toàn, Hạ Thụ chắc chắn là rất tức giận. Lần này đúng là tôi không tốt,
tôi quá vô dụng.
Nếu mắng tôi có thể giúp trong lòng Hạ Thụ dễ chịu hơn một chút thì cứ mắng đi, tôi sẽ không trách anh đâu.
- Haiz, thôi bỏ đi, tôi đi tắm đây. Cô dọn dẹp chỗ này đi... Mà thôi, để
đấy thôi. - Giọng nói bất lực của Hạ Thụ vang lên trên đầu tôi.
Tôi kinh ngạc ngước đầu nhìn anh, phát hiện ra trong mắt anh không hề có vẻ gì giận dữ, giống như hơi một chút... thương hại? Tôi còn chưa kịp nhìn rõ thì anh đã quay đầu đi, vẻ như rất bực bội, bước vào phòng tắm.
Tôi lại thất bại rồi...
Khó khăn lắm mới nhận được một chút tin tưởng của anh, có thể ở lại nhà
anh, chắc không vì chuyện của mấy ngày nay mà đuổi tôi đi chứ? Nếu như
thế thì tôi sẽ không thể quay về thế giới yêu tinh mà phải lang thang
khắp nơi trong thế giới loài người.
Vừa nghĩ tới cảnh tượng tôi
lê từng bước chân mệt mỏi trong cơn gió lạnh căm căm, tôi đã vội vã lắc
đầu, dừng lại mọi tưởng tượng trong đầu mình, quay đầu nhìn vào phòng
tắm, bên trong vang lên tiếng xối nước ào ào như muốn đánh vào tim tôi.
Tôi thực sự không làm tốt được việc gì sao?
Mắt tôi cay cay, cảm giác