Ring ring
Yêu Em Xa Mấy Anh Cũng Tìm

Yêu Em Xa Mấy Anh Cũng Tìm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323443

Bình chọn: 9.00/10/344 lượt.

à Chị Thùy Linh chỉ là bạn bè thôi. Đó cũng chỉ là nụ hôn tạm biệt …

- Buông ra, tôi không cần nghe những lời giải thích của cậu. Tôi đã nói
tôi không hề nhớ gì cả cơ mà, đừng làm phiền tôi nữa – Ngọc Trân nói
bằng giọng nhàn nhạt

- Vì Minh Hiếu đúng không ?

Bên ngoài sân bay ánh nắng lặng lẽ chiếu lên người Hàn Văn, những cơn
gió mơn man lành lạnh thổi bay mái tóc của cậu. Người cậu phảng phất một nét đau thương tột cùng.

Không ai nhìn thấy được nét mặt cậu lúc này chỉ nhìn thấy phần tóc mái xuôi theo chiều gió.

Hàn Văn khép hờ đôi mắt lại.

Dường như cậu đã mệt mỏi lắm rồi.

Thời gian cứ thế chầm chậm trôi qua.

Ngọc Trân nhìn về phía cậu, lòng ngổn ngang trăm mối hơn ai hết.

- Em nói đi. Vì Minh Hiếu mà em dùng cách này để làm tổn thương tôi đúng không?

Đôi mắt cô đầy vẻ hoảng loạn, nước mắt long lanh như những hạt thủy
tinh. Ngọc Trân không còn quan tâm đến xung quanh nữa, dù giờ đây đã có
vài người đang nghi ngờ cô chính là một ngôi sao.

Trong lòng cô đang ngập chìm trong nỗi đau, nhìn thấy sự đau khổ tột cùng trong mắt Hàn Văn khiến Ngọc Trân căm hận bản thân.

- Nói đi chứ. Đáp án cuối cùng của em chính là Minh Hiếu đúng không ?

Toàn thân Ngọc Trân run rẩy, khuôn mặt cô đã thấm đẫm nước mắt.

Ngọc Trân đã biết cô sai rồi, nhưng sao cứ đi hết cái sai này lại đến
cái sai khác, muốn sửa sai mà vẫn không thể nào sửa được. Cô không biết
phải làm sao để bù đắp lại nỗi đau này.

- Đủ rồi đó, cậu dày vò cô ấy như thế là quá đủ. Tôi không thể đứng yên nhìn cậu cứ làm tổn thương cô ấy như thế.

Cuối cùng Minh Hiếu cũng đã xuất hiện, cậu kéo Ngọc Trân rời khỏi đó. Từ nãy giờ Minh Hiếu vẫn đứng yên lặng một gốc quan sát mọi thứ, đến khi
không thể chịu được việc Ngọc Trân bật khóc đến run rẩy như thế cậu mới
xuất hiện.

Nhưng Hàn Văn lại đứng chắn ngang, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Minh Hiếu.

- Buông cô ấy ra, đây không phải là việc của cậu.

- Cô ấy là người yêu của tôi, kẻ đang chắn đường chính là cậu.

Lửa giận càng bốc lên cao khiến Hàn Văn trở nên hung bạo hơn. Một luồng
hơi nóng bốc lên đầu cậu, những ngón tay siết chặt vào nhau. Cậu trừng
mắt, đấm mạnh vào mặt Minh Hiếu. Dường như khi nổi giận, sức mạnh của
con người ta cũng tăng lên gấp bội. Cú đấm ấy khiến Minh Hiếu ngã xuống
đất, máu chảy ra từ khóe môi khiến Ngọc Trân sững sờ. Cô cúi xuống lo
lắng nhìn vết thương, rồi quay lại căm phẫn nhìn Hàn Văn.

- Cậu điên rồi sao. Tôi đã nói chuyện của chúng ta đã kết thúc, kết thúc rồi cậu nghe rõ chưa. Tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa cậu đi đi !

Ngọc Trân giận dữ quát lớn, khuôn mặt cô lộ vẻ tức giận dữ dội, cô đỡ Minh Hiếu đứng dậy và rời khỏi đó.

Hàn Văn vẫn ngây người ra như thế rất lâu.

Cậu vừa làm gì vậy ? Vì sao cậu lại nổi giận đến như thế ?

Hàn Văn chưa bao giờ trở nên thô bạo như thế.

Càng lúc khoảng cách giữa cậu và Ngọc Trân lại càng cách xa.

Những cơn đau lại tiếp tục cào cấu, vò xé trái tim cậu.

Ánh nắng yếu ớt dần tắt đi.

Gió thổi từng hơi lạnh buốt.

Vì sao đã vào mùa xuân rồi nhưng gió vẫn cứ lạnh như thế … ?

Bên ngoài sân bay người ta nhìn thấy một dáng người cô độc tuyệt vọng,
dáng lưng thẳng ấy như ánh lên một thứ ánh sáng cô đơn, lạc lõng.

Không ai nhìn thấy mặt cậu họ chỉ nhìn thấy nụ cười chua xót đầy đau thương, bế tắc của cậu…

—————————————————————————-

Tại văn phòng MH , Minh Hiếu đang được Ngọc Trân cẩn thận bôi thuốc
lên vết bầm nơi khóe môi. Cậu chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp, sắc sảo
đến từng đường nét của Ngọc Trân, ngay đến cả cái chau mày của cô ấy
cũng đẹp đến mê hồn.

Ngọc Trân tròn mắt ngạc nhiên khi Minh Hiếu cứ mãi nhìn mình như thế, cô quay đi tránh né ánh nhìn của Minh Hiếu.

- Xin lỗi vì đã làm liên lụy đến anh

- Không sao, vì em mà ăn một đấm cũng đáng mà. – Minh Hiếu cười hì hì

Ngọc Trân lắc đầu đứng dậy định cất hộp cứu thương nhưng lại bị một vòng tay ôm lấy. Minh Hiếu khẽ tựa cằm lên vai cô, thì thầm

- Thời hạn một năm đã kết thúc rồi, chúng ta sẽ kết hôn nhé

- Ưm … . Em không muốn kết hôn vội vàng như thế, vẫn còn rất nhiều rắc rối cần giải quyết

- Là Hàn Văn đúng không ? Vì sao em lại cứ phải bận tâm đến cậu ấy nhỉ ? Sau ngày hôm nay cậu ấy sẽ rời bỏ em và mau chóng quên em thôi. Cũng có khi cậu ấy quay sang hận em cũng nên

- Em không nghĩ vậy. Hàn Văn không phải là một kẻ xấu xa như thế. – Ngọc Trân cau mày phản bác lại, cô tin Hàn Văn là một người tốt không phải
là một kẻ nhỏ nhen, ích kỉ như thế.

- Rồi em sẽ thấy, Hàn Văn cũng chỉ là một con người cậu ấy không phải là thiên thần.

Minh Hiếu lạnh lùng nói tỏ vẻ như biết rất rõ về con người Hàn Văn, Ngọc Trân khó chịu đứng dậy nhấn mạnh

- Không ! Hàn Văn là người tốt. Anh không nên nói xấu cậu ấy như thế.

- Lúc nào