Yêu Em Không Dễ Đâu

Yêu Em Không Dễ Đâu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324762

Bình chọn: 7.00/10/476 lượt.

ôi đến bệnh viện!” – Nói xong hắn quẳng điện thoại qua một bên.

Vừa bước ra cửa đã nhìn thấy một người phụ nữ khoảng 40 tuổi, tóc được bới lên gọn gàng, đang đứng đợi ở cầu thang.

“Tô tiểu thư, tôi là dì Hân, mời tiểu thư đi theo tôi” – dì lên tiếng
trước rồi bước đi. Nhược Thi đi theo sau, cảm thấy xấu hổ vì bị người lạ thấy mình ăn mặc thế này.

Bước vào căn phòng, trông nó nhỏ hơn căn phòng lúc nãy, rèm cửa giường
mền và gối toàn là màu trắng, chắc đây là phòng dành cho khách nhưng
cũng thật rộng hơn chỗ cô ở trước đây (đương nhiên). Nằm phịch xuống
giường, cô ôm cái chăn mềm mềm có mùi thơm ngát rồi chìm vào giấc ngủ.
Cả ngày hôm nay cô sợ và mệt đủ rồi, giờ chỉ muốn ngũ không muốn ai làm
phiền, ngũ luôn cũng được, thoáng nghĩ qua chuyện này.

Đêm đã khuya thật khuya, cửa phòng cô khẽ mở, thấy sắc mặt cô thật kém,
trán cũng toát mồ hôi chắc là thấy ác mộng. Hạo Thần định là qua chọc cô chút nhưng không nghĩ tới lại thấy cảnh này, bước đến xoay người cô lại vỗ nhẹ vào lưng cô để cô có được cảm giác an toàn hơn. Thoạt thấy mắt
cô không còn giật, môi cô không còn run, hắn hôn nhẹ một cái lên môi,
kéo chăn lên đắp cho cô rồi bước ra ngoài đóng cửa lại.

7h sáng, đúng là gặp quỷ mà, cô đứng trước gương ngắm nhìn dung nhan của mình sau một đêm mà tàn tạ tới vậy. Tối qua cô thấy ác mộng, đúng – là
hắn, mơ thấy hắn đuổi theo bắt cô trả 10 vạn, cô bị té, hắn bước đến đỡ
cô đứng dậy nở một nụ cười thiên sứ và rồi … hôn cô một cái, xong còn
bồi thêm một câu ‘bắt được rồi nha’.

Èo, vậy mà đêm qua hắn lại nghĩ là do cô mơ thấy chuyện xảy ra lúc trưa nên không ngủ ngon được. Hơ hơ~

Hành lý không biết khi nào đã được đưa vào phòng cô, chọn một bộ váy
công sở, trang điểm lại chuẩn bị đến công ty. Khi bước ra ngoài, đã thấy dì Hân đang dọn thức ăn sáng lên, mà ngồi đó là đại nhân cao cao tại
thượng.

“Tiểu thư, cô dậy thật sớm” – di Hân nói.

Hạo Thần buông tờ báo xuống quay đầu lại – “Cô định đi đâu?”

“Tôi đến công ty, hôm nay đâu phải ngày nghĩ”

“Sau chuyện hôm qua, cô đã được cho nghĩ dài hạn, dì Hân chuẩn bị thêm một phần nữa” – Hắn quay sang dì Hân phân phó

Nhược Thi bước đến ngồi phía đối diện, cô quên mất mình hiện đang là
nhân vật nổi tiếng rồi. – “Tên kia sao rồi? – Cô hỏi không đầu không
đuôi nhưng hắn vẫn đáp.

“Chết rồi” – Hạo Thần trực tiếp xem báo mà không nhìn cô.

PHỤT – Cô thấy mặt hắn thật dày thật nhăn nên vội phun một ngụm sữa vào mặt hắn để hắn dưỡng da. – “Chết?!”

Di Hân vội vã
đến dọn dẹp phần thức ăn bị dính sữa, chuẩn bị thêm 2 phần ăn mới. Hạo
Thần thì rút hai ba cái khăn trong hộp lau lau mặt – “Phản ứng không
tồi”.

“Sao lại dễ chết như vậy?” – Sáng sớm nghe chuyện chết chốc thật mất hứng.

“Tôi chỉ đùa cô thôi” – Hắn gấp tờ báo lại để qua một bên, bắt đầu ăn sáng.

“Đùa như vậy cũng được sao? Đúng là dọa người mà” - Cô không đồng tình chu chu cái miệng nói.

“Hay là cô đi theo tôi, dù sao tôi cũng định ăn sáng xong đến bệnh viện xem hắn thế nào.”

Nhược Thi gật đầu, cũng bắt đầu ăn. Cắn được một miếng bánh mì, cô bỏ xuống vì ăn không được, cô căn bản là ăn không được bơ.

“Ăn hết đi, đừng lãng phí” – Hắn ra lệnh, thật lạnh lùng nha, cũng không biết là người ta ăn không được mà nói vậy đó. Nhưng sự thật thì chỉ tại hắn thấy cô gầy, muốn cô ăn nhiều để mập mạp chút. Vậy thì khi hắn ‘ăn
cô’ mới ngon miệng được. Hí hí!

“Tôi không ăn được bơ!” – Cô chau mày lại, tự nghĩ tôi không phun miếng bánh vào mặt chú là may rồi, nuốt vào thật buồn nôn.

Hắn không nói thêm gì, ăn cũng đã xong, cô thì chỉ uống được nữa cốc sữa (nữa cốc còn lại phun ra hết rồi). Như hắn nói là cô theo hắn đến bệnh
viện, ngồi ở ghế phụ, thầm mắng ả Cách Cách hôm nay dám bỏ mặt mình. –
“Cách Cách hôm nay không đến sao?”

“Nó bận đi mua ít đồ, tối sẽ đến dùng bữa” – Cũng chỉ nói được mấy câu, cả hai tiếp tục im lặng.

Bệnh viện.

Lâm Thịnh đã được chuyển đến phòng bệnh đặc biệt, hiện tại Kỳ Hiếu Mân
và trợ lý của mình là Lục Tiếu Thanh đang đàm phán cùng hắn.

Hạo Thần và Nhược Thi vừa đến là đã được bác sĩ Hoàn Nghiên đưa đến văn phòng của mình.

“Xin chào tiểu thư, tôi là Hoàn Nghiên” – Hắn đưa tay ra.

“Chào Hoàn tiên sinh, tôi là Tô Nhược Thi” – Cô bắt tay cùng hắn.

Nhất thời Hạo Thần thấy hơi tức giận, gọi bạn hắn là tiên sinh lịch sự như vậy, nhưng đối diện hắn thì lại gọi một tiếng chú.

“Người không có đạo đức như cậu mà cũng được làm bác sĩ sao? Đặt camera
trong phòng bệnh nhân?” – Hạo Thần ngồi trước màn hình máy tính mỉa mai.

“Là tên Hiếu Mân kêu mình làm vậy, hắn muốn cậu xem cuộc đối thoại trong phòng, vì hiện tại cũng không ai đến gần hắn được ngoại trừ luật sư.
Hai người cùng xem đi” – Hoàn Nghiên ngồi ngã lưng ra sau, 2 chân đặt
trên bàn làm viêc, chỉ vào màn hình.

Trong phòng bệnh của Lâm Thịnh, hắn đang ngồi trên giường bệnh, thuận tay cầm trái


The Soda Pop