Old school Easter eggs.
Yêu Đến Chết Vẫn Còn Yêu!!!

Yêu Đến Chết Vẫn Còn Yêu!!!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326060

Bình chọn: 8.00/10/606 lượt.

ại đây

-Được rồi…còn anh Quốc Lâm

-Cậu về lo liệu công ty giúp tớ

-Uhm

-Vậy chúng ta đi

Hoàng và Quốc Lâm chào mẹ Thanh Nhã rồi trở lại thành phố, Hoàng yên tâm hơn khi trông thấy nó khoẻ mạnh bây giờ công việc chất chồng như núi cần cậu về giải quyết, còn Quốc Lâm phải thay hắn coi việc ở công ty vì giờ hắn có trở về cũng chẳng còn tâm trí nào lo liệu việc công ty nữa. 



 33.Trái tim mách bảo

Anh đuổi theo Thanh Nhã, chạy tìm cô một lúc thì anh trông thấy dáng người nhỏ nhắn đang ngồi bên bãi cát, đôi vai cô run run làm anh thấy thật có lỗi, anh bước nhẹ đến gần, ngồi bên cạnh cô

-Anh xin lỗi!

Cô ngước đôi mắt ngấn lệ nhìn anh, lấy tay lau đi hàng nước mắt

-Không việc gì anh phải xin lỗi, do em tất cả - Cô đứng dậy định bỏ đi thì bị bàn tay anh kéo lại

-Thanh Nhã!

-Buông tay em ra

Cô cố giật tay ra khỏi bàn tay ấm áp của anh, càng vùng vằng anh càng siết chặc, anh ôm lấy cô…sức cô vùng vằng càng lúc càng nhẹ dần nhẹ dần

-Anh xin lỗi, em đừng khóc nữa…anh thật sự xin lỗi

-Anh có biết là anh ngu ngốc đến thế nào không? Tại sao cứ bắt ép mình như thế? Anh làm vậy cả anh và chị Trúc Nhi có thấy vui vẻ không? Hay anh đang tự đày đoạ bản thân mình

Cô vừa nói vừa đấm vào ngực anh, lòng cô đau đấy thôi, cô yêu anh nhưng vì muốn anh được hạnh phúc cô không dám bày tỏ, cô chỉ lẳng lặng yêu anh nhưng…cô nói anh ngốc hay chính bản thân cô mới là kẻ ngốc

-Anh biết bây giờ mình nên làm gì mà – Cô nhìn đôi mắt u buồn của anh mà thấy quặng thắc cả tim

-Anh yêu chị Trúc Nhi nhiều đến thế sao?

-Uhm – Anh gật đầu, cô cười nhạt

-Vậy sao anh còn đuổi theo em làm gì?

-Anh…

-Anh về đi, em muốn được yên tĩnh

-Thanh Nhã à, anh…

-Anh về đi!!!

Cô hét lên, đây là lần đầu tiên từ khi quen biết Thanh Nhã đến nay anh mới thấy cô giận đến như thế, anh biết, anh hiểu tình cảm của Thanh Nhã dành cho anh, anh cũng biết rằng người anh yêu là nó nhưng tại sao….ngay lúc này đây nhìn Thanh Nhã khóc, nhìn Thanh Nhã đau khổ anh lại muốn ở bên cạnh cô, an ủi cô, muốn làm chỗ dựa cho cô…anh thật không hiểu bản thân anh là đang muốn cái gì nữa….anh đứng đó nhìn dáng người bé nhỏ từ từ khuất xa mình.

Nó tỉnh dậy thì thấy hắn đang bên cạnh nắm lấy tay nó, hắn chắc là rất mệt mõi nên đã thiếp đi. Nó nhìn vào khuôn mặt ấy, một cái gì đó rất quen, thôi thúc nó không ngừng nhìn vào khuôn mặt của hắn, đôi môi của hắn…không kiềm chế được hành động của mình nó lấy tay sờ nhẹ vào khuôn mặt ấy, một cử chỉ thật nhẹ nhàng làm tim nó đập nhanh hơn nhưng tại sao nó cảm giác quặng thắc ở tim…nó vội rút tay về thì bị bàn tay của hắn giữ lại làm nó giật mình, hắn mở mắt ra nhìn nó với nụ cười thật quyến rũ

-Anh giả vờ ngủ

-Không! Anh đang ngủ thì bị em làm cho tỉnh giấc

-Tôi… - Nó giật tay về - …xin lỗi

Cánh cửa mở ra, anh bước vào nhà

-Anh Phúc Hưng, Thanh Nhã không về cùng anh sao?

Anh đứng hình, chẳng phải lúc nãy cô đã theo hướng nhà mình mà đi sao, bây giờ thì anh thật sự lo lắng

-Thanh Nhã chưa về sao?

-Chẳng phải anh đuổi theo Thanh Nhã sao?

-Anh… - Anh chạy vụt ra ngoài tìm kiếm

Anh chạy dọc bờ biển với tâm trạng hoảng loạn mong cô đừng nghĩ quẩn nếu không anh sẽ ân hận suốt đời, chạy…chạy đến đôi chân rã rời mà bóng dáng Thanh Nhã vẫn không thấy đâu. Đã 4h sáng rồi mà anh vẫn chưa tìm được cô

-Thanh Nhã! Em ở đâu mau trả lời anh đi

Anh gọi to nhưng chỉ nghe tiếng sóng, gió biển ùa vào, anh tự trách mình sao quá vô tâm để cho một cô gái âm thầm lặng lẽ yêu anh mà không cần đáp trả, anh đang nghĩ gì thế này? Anh đang đau sao? Anh đang lo lắng sao?

-Mọi người mau mau đưa cô ấy đế bệnh viện, không sẽ không kịp mất

Một nhóm người bu đông nghẹt phía bờ cát gần nước biển, anh vội vàng chạy đến

-Thanh Nhã, em sao thế này?

Lo lắng, đau đớn chính là cảm giác mà anh đang cảm nhận được khi bế Thanh Nhã trên tay

Tại một bệnh viện nhỏ

-Anh đừng quá lo lắng, Thanh Nhã không sao đâu, bác sĩ bảo cô ấy sẽ tỉnh lại nhanh thôi mà – Nó an ủi

-Phải đó con, nghe mẹ về nghỉ một chút đi cả đêm hôm qua con có chợp mắt được chút nào đâu

-Con không sao, con chịu được mà…bây giờ con muốn khi Thanh Nhã tỉnh dậy sẽ người đầu tiên cô ấy nhìn thấy chính là con – Anh nắm tay Thanh Nhã, nhỏ nhẹ nói

Mọi người nhìn anh chỉ biết thở dài nhưng cũng mừng vì trong cái rủi mới giúp anh nhận ra giá trị thực của người con gái đang ngự trị trong trái tim anh là ai…còn nó, có lẽ anh quá lo lắng cho nó nên đã nhầm tưởng đó là tình yêu nhưng thực chất vì anh không muốn nó có thêm bất kỳ tổn thương nào nữa, anh muốn bảo vệ nó như một người anh và bây giờ anh chợt nhận ra người con gái anh cần che chở, cần yêu thương nhiều hơn đó chính là ng