
cậu mà Hoàng đã thấy trong hình chính là con của nó và…hằn
-Hai con mau chào cậu hai đi
-Dạ con chào cậu hai
-Uhm ngoan
-Cậu đến đây làm gì? Chẳng phải tôi đã cấm cậu đến đây rồi kia mà – Đan Mã vừa về đến
-Anh Đan Mã – Hoàng hết bất ngờ này đến bất ngờ khác – Anh vẫn còn sống sao thật là… - Hoàng đến vỗ mạnh vào vai Đan Mã
-Chào em
-Thanh Nhã, con mời mấy anh vào nhà chơi đi con
Thanh Nhã ra đón tiếp, mọi người vào trong chào hỏi bà
-Hoá ra em chính là anh của Trúc Nhi, thế mà…
-Dạ. Em cũng rất bất ngờ
Hoàng kể lại chuyện vô tình biết nó là em gái mình còn chuyện về hắn và nó Hoàng vẫn chưa thể nói…giờ thì nó đã mất trí, Hoàng có nói cũng vô ít, còn Đan Mã…có lẽ Hoàng phải gặp riêng anh
-Bảo Bảo Bối Bối ra đây chơi với chú nè – Hắn nắm tay hai cô cậu nhóc ra ngoài biển nghịch nước, hai cô cậu rất thích
Nó và Thanh Nhã bên trong chuẩn bị thức ăn cho cả nhà, Quốc Lâm thì ngồi trò chuyện cùng mẹ Thanh Nhã còn Hoàng và anh ra phía trước nhà
-Trúc Nhi mất trí nhớ từ khi nào thế anh?
-Lúc anh thấy Trúc Nhi nằm trên bãi cát, anh đưa cô ấy đến bệnh viện rồi bác sĩ bảo trong đầu cô ấy tụ máu bầm do va đập mạnh nên…cô ấy tạm thời không còn nhớ chuyện trước đây nữa
-Trong mấy năm qua Trúc Nhi sống có tốt không anh?
-Lúc đầu thì hay gặp ác mộng nhưng về sau thì đã không còn…mà đã có chuyện gì xảy ra với con bé thế?
-Tất cả điều do Túc Linh – Hoàng hít một hơi sâu để nhớ lại chuyện của bốn năm trước – Túc Linh đã bày trò chia rẽ tình cảm của hai người họ, ép Thảo Nhi phải làm chuyện không nên và…chính cái đêm hôm đó Trúc Nhi đã trông thấy hai người họ….không một mảnh vải trên giường…uất hận, Trúc Nhi bỏ đi thì không may bị Túc Linh bắt giữ, con bé trốn chạy và sau cùng là nhảy sông tự vẫn
Anh cung chặc hai tay, tức giận đến cực điểm, trách hắn ta tại sao lại ngu ngốc đến thế, tại sao lại làm nó khổ sở đến thế?
-Tất cả chỉ là hiểu lầm, anh đừng trách Thiên Du, anh ấy cũng đã quá đau khổ suốt 4 năm qua rồi
-Cậu bảo tôi đừng trách hắn ta? Tôi không thể làm được
-Anh đừng như thế? Em nghĩ Trúc Nhi khi nhớ lại mọi chuyện cũng sẽ không trách Thiên Du
-Cậu nghĩ thế nhưng sự thật thì không phải vậy
-Sự thật vẫn là sự thật anh đừng quá cố chấp. Em biết anh có tình cảm với Trúc Nhi nhưng anh ngăn cản họ thì Trúc Nhi có hạnh phúc không? Còn nữa…hai đứa nhỏ chính là con của Thiên Du, sự thật này anh có thể giấu đi được không?
-Hoàng, cậu vừa bảo sao? – Hắn đã nghe tất cả và muốn Hoàng lặp lại một lần nữa
-Em…em…
-Cậu vừa bảo hai đứa trẻ này chính là con của tôi sao? – Hắn đưa ánh nhìn đầy hy vọng về phía Hoàng
-Cậu xem bọn chúng có điểm nào giống mình mà nhận bừa thế hả? Hai đứa trẻ này chính là con của tôi – Anh bế hai đứa trẻ vào nhà trước sự ngơ ngác của Hoàng và cái nhìn cầu thẩn của hắn
-Hoàng…cậu mau trả lời tôi biết đi – Hắn giật mạnh bã vai Hoàng
-Em không biết những gì anh Hoàng nói đúng hay không nhưng thật sự hai đứa trẻ không phải là con của anh Phúc Hưng, vả lại giữa anh ấy và chị Trúc Nhi cũng chẳng phải là vợ chồng – Tiếng Thanh Nhã nhè nhẹ mang đến tia hy vọng trong hắn
-Thanh Nhã, em thôi đi – Anh bực bội lớn tiếng
-Người phải thôi chính là anh, anh cần gì phải tự làm khổ mình như thế? Cái mà chị Trúc Nhi cần đó là sự thật…là quá khứ của chị ấy, anh đừng vì lòng ích kỷ của mình mà che giấu chị ấy nữa
Bốp. Anh đã đánh Thanh Nhã, cô khóc bỏ chạy…tay anh run run cung chặc đấm vào cánh cửa đến chảy máu
-Thanh Nhã…Thanh Nhã… - Nó gọi lớn – Anh còn không mau đuổi theo Thanh Nhã
Phải, anh đang làm chuyện gì thế này? Thanh Nhã nói đúng kia mà, anh đang tự xấu hổ với chính bản thân mình, anh vội vàng đuổi theo cô.
-Trúc Nhi! Em hãy trả lời cho anh biết…Bảo Bảo và Bối Bối có phải là con của chúng ta không? – Hắn giữa chặt hai tay của nó
-Tôi…tôi…tôi không biết, tôi…tôi không nhớ…tôi…tôi…
-Trúc Nhi!!
Nó lại ngất đi mỗi lần phải cố nhớ phải cố suy nghĩ nó lại hoảng… hắn bế nó vào trong nhà, đặt nó lên giường…mẹ Thanh Nhã thì vừa dỗ dành hai đứa nhỏ đang khóc, vừa lo lắng cho hai cô con gái…sao mọi chuyện lại cứ rối tung thế này. Hắn chườm khăn ấm lên trán nó, xoa bàn tay nó làm đủ cách mà hắn biết mong sao nó mau chóng tỉnh lại.
-Thiên Du, anh đừng lo lắng quá, Trúc Nhi không sao đâu – Hoàng đặt tay lên vai hắn an ủi
-Hoàng nói đúng cậu cũng nên giữa gìn sức khoẻ
-Cám ơn hai người
-Em định đến đón Trúc Nhi về nhưng tình hình thế này…em nghĩ bây giờ cho Trúc Nhi tạm thời ở lại đây – Hoàng quay sang mẹ Thanh Nhã – Con nhờ bác chăm sóc Trúc Nhi hộ con
-Con yên tâm, bác xem con bé như con của mình mà
-Dạ, con cảm ơn bác…anh Thiên Du, bây giờ em phải về…anh…
-Không, anh phải ở l