80s toys - Atari. I still have
Xin Lỗi! Em Yêu Anh

Xin Lỗi! Em Yêu Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322001

Bình chọn: 7.5.00/10/200 lượt.

gật đầu vội. Thiên Anh quay sang, mặt mày cau có:

- ồn vậy,? cứ như là trong rạp xiếc ấy.

Nhất Nguyệt chua wen mối thù cu:

- ko thích thì đi chỗ khác. dẫu sao thì ở đây đâu ai nói với anh. hay là anh ganh tị , tôi dc anh hai thương.

Thiên Anh nhìn với ánh mắt lạnh băng:

- ăn nói như vậy mà nghe dc sao? hình như mẹ cô ko dạy cách nói chuyện với nguời lớn sao?

- có chứ. nhưng với loại nguời ngạo mạn và chảnh như anh thì tôi ko cần lịch sự.

Nhất Nguyệt đáp ko suy nghi. Thiên Anh ko fải tay vừa:

- may thật, tôi mà là anh cô thì ko biết nổ óc lúc nào nữa. mà nghe nói cô từng có bạn trai hả? ko hiểu họ thích cô ở điểm nào nữa.

Nhất Nguyệt nói đanh giọng:

- còn anh? nghe nói cũng có nhiều cô thích lắm mà. sao ko lựa đại 1 cô. hay là tự ti với sắc đẹp xách dép cho ăn mày của mình nên ko dám?

Nhu **ng vào tự ái, thiên anh buông câu cuối truớc khi đứng lên:

- cô nên nhớ những gì hôm nay đa nói. tao đi ra ngoài này 1 chút.

Cả đám nhìn theo bóng thiên anh buớc đi ko nói 1 tiếng. Ko ai ngờ rằng
con nhỏ 1 tiếng truớc còn có vẻ rất ngoan ngoãn vậy mà.....Đinh An thở
dài ngao ngán " thật là mất công dẫn nó tới đây".

- anh hai, anh đco nghe cái tên vừa chảnh vừa ngạo mạn đó nói em ko mà anh ngồi im zậy hả?

Nhất Nguyệt hét lên với Long. Anh nhăn mặt đáp:

- tại em nói chuyện hơi ngang ( cố nhẹ giọng) nên người ta mới nói như vậy thôi. nó ko có ý gì đâu.

Nhất Nguyệt trợn mắt:

- em mà nói chuyện ngang hả? anh nói vậy là ý gì?

- anh ko có ý gì hết. mà wen thằng đó đi. ko fải em tới đây để koi đua xe hả? sao cứ hét lên thế? ngồi xem đi ha!

Long cố nhẹ giọng dụ dỗ để cô wen đi Thiên Anh vừa làm cô bực.

Tôi là Nhất Nguyệt, 17t. Sinh ra trong một gia đình phức tạp. Bố mẹ tôi đã ly dị. Mẹ đã bỏ tôi đi theo một ngừoi vừa mập vừa lùn( tôi nghĩ là
vậy) đơn giản vì ông ta thuơng mẹ tôi hơn ba ( mẹ tôi nói zậy). Tôi ở
zới ba. Vì ba bảo ko thích tôi ở với mẹ, ông sợ tôi sẽ lăng loài như mẹ
(đây là từ ngữ của ba tôi). 1 năm sau ngày mẹ đi, có 1 người đàn bà dẫn 1 thằng nhóc tới nhà tôi ( đó là nhận định của tôi lúc đó) đó là anh
Long. Thì ra trước khi cưới mẹ tôi ông đã có con với người fụ nữ khác.
Anh Long hơn tôi 1 tuổi. Sau khi dc đưa đến nhà tôi thì mẹ anh bỏ đi. Bà ta cũng có 1 nhân tình và vì ko muốn bận bịu nên đã đưa anh tới đây.
Tôi còn nhớ như in ngày anh và tôi gặp nhau. Tôi đang trong vườn chơi đá banh thì gặp 1 tên con trai đi vào:

- ê , con gái mà đá banh à?

tôi nhìn lại thì thấy tên con trai đến nhà từ hôm wa.

- thì sao hả? mà định ở nhà tôi đến bao giờ đấy. chừng nào mẹ tới đón về.

Công nhận tôi đã khâm fục mình khi nói như vậy để làm tổn thương anh. Anh cũng ko vừa:

- mẹ em cũng vậy mà, fải ko?

Tôi bị fản kích. Tôi khóc. Ko hiểu tại sao....đây là lần đầu tiên có
người nói với tôi như vậy kể cả Yến Nhung. anh hoảng hốt đến lau nước
mắt cho tôi. Chưa kịp nói lời an ủi thì ông tôi đến. Ông thương tôi nhất trong nhà nê n khi thấy tôi khóc ông đã la và fạt anh. Hôm đó anh fải ở trong fòng học quy định của nhà này và ko dc ăn trong 3 ngày. đến ngày
thứ hai thi tôi đến tìm anh. tôi mang cả đồ ăn tới.

- anh ăn đi

anh nhìn tôi nghi ngờ;

chắc em lại dụ anh ăn rồi ông tới bắt fạt anh nữa chứ gì?

Tôi trầm giọng:

-Anh nghĩ em làm như vậy sao?

Chắc giọng tôi nghư thảm thương lắm. anh liền nói:

- dc, anh tin em mà. đừng khóc nha,

và từ đó tôi và anh thân nhau. có lẽ bởi vì hoàn cảnh của chúng tôi giống nhau.

- làm gì ngồi thừ ra đó vậy con?

Nhất Nguyệt giật mình quay lại. là ba. ông là một nhà khảo cổ. Nghề của ông là fải đi nhiều. ít khi ở nhà, chắc hôm nay ông dc nghỉ ở nhà-

- ngồi thôi ba ạ. ba ko fải đi khảo cổ sao?

- con thích ba đi hơn ở nhà sao?

- con biết ba ở nhà cũng đâu có vui. fải ko ba?

Ông Phúc nhìn vào mắt con:

- con đúng là...chẳng bù với thằng Long. ba chết chắc nó cũng ko biết.

- ba à, đừng nói vậy. ảnh cũng lo cho ba nhưng

-nhưng chẳng wa là nó vẫn chưa wen dc lỗi lầm mà ba gây cho má con nó thôi. mà ba về đây cũng là vì nó đó.

Nhất Nguyệt mở to mắt:

- chuyện gì vậy? con có biết dc ko?

Ong Phúc đứng dậy:

- ba cũng ko biết rõ. thật ra ba về là vì ông gọi. ông nói có chuyện
liên quan đến thằng Long. con hãy sửa soạn đi. chúng ta sẽ đến nhà ông.

Nhà ông nội

- anh, đã có mặt ở đây sao?

-uhm, bị mấy thằng vệ sĩ lôi về.

Nhất Nguyệt tỏ vẻ ngạc nhiên. ít khi ông nói đến anh vậy mà hôm nay lại....

- hai đứa đứng đó làm gì? vào nhà đi.

Bà Yến Vân gắt. Khi cả hai bước vào thì ông và ba cũng từ trên lầu đi xuống. Ông nói:

- tí nữa có khách đến. tụi bay mà làm tao mất mặt thì đừng trách.