
ắn phóng đi
……
Tối nay Kris hẹn Phong ở nhà nó. Lúc Hắn tới thì Kris đã đứng trước cổng
đợi
- Đến rồi sao?
-
Kris nhìn Phong nói, giọng có chút hờn dỗi. Hắn mỉm
cười, lấy trong túi ra một chiếc khăn len màu xanh dương sọc xám, choàng qua cổ
nó. Chiếc khăn ôm lấy chiếc cổ trắng, khiến cho khuôn mặt Kris thêm bầu bĩnh
đáng yêu
- Rất đẹp
Kris cười nói
- Không phải mua nó vì đẹp đâu
- Chứ vì sao?
Nó nhíu mày, Phong lại cười ma mãnh, nắm lấy khăn choàng, kéo xuống. Kris bất
ngờ, mất thăng bằng, người đổ về phía hắn (Phong vẫn ngồi trên moto). Môi chạm
môi
- Vì công dụng
Kris giấu mặt vào chiếc khăn, mặt đỏ bừng, môi nở nụ cười
Kris giật mình, bắt máy
- Alo
- …..
-
Vâng
- …..
Chiếc điện thoại rơi xuống
…..
Bệnh viện
Kris lao vào phòng 302
- Cô là người thân của ông ấy?
- Vâng
Vị bác
sĩ tháo kính xuống, giọng khàn khàn
- Xin lỗi….
….
Kris đi đến bên
giường bệnh
- Sư..phụ
Tiếng gọi đau đớn thoát ra từ cổ họng. Giản Hựu khó
nhọc mở mắt, rồi ông nở nụ cười hiền từ
- Tiểu Phong
- Vâng
- Ta..xin
lỗi
- ….
- Ta..rất xin lỗi
Kris im lặng, không biết phải nói gì đây, trách ông, gặng hỏi ông, hay tha
thứ cho ông
- Đó chính là …sai lầm lớn nhất trong đời của ta…
- …
- Con tuyệt
đối…không bao giờ..được tha thứ cho ta
- Con sẽ không tha thứ cho sư phụ
đâu
- Ừm ừm, tốt…
- Nhưng con cũng sẽ không ngừng yêu thương người
-
Haha, Tiểu Phong ngốc nghếch của ta, ta cũng rất yêu thương con, luôn luôn yêu
thương con….
Kris nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của sư phụ, như đang cố truyền cho ông chút sự
sống. Nước mắt rơi ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp
- Đừng khóc, đừng khóc. Ta muốn nhìn con cười, ta thật sự rất muốn thấy con
cười. Tiểu Phong của ta khi cười nhất định rất đẹp
- Vâng, con sẽ cười, sẽ
cười
Nó cố nặng ra nụ cười, nhưng nước mắt cứ lã chã rơi. Giản Hựu đưa tay xoa đầu
Kris, như ông vẫn thường làm trước đây
- Hãy quên tất cả đi, hãy bỏ lại tất
cả đi…Hãy chỉ sống vì mình thôi, sống thật vui vẻ, thật hạnh phúc..
- Sư
phụ…sư phụ
Kris nấc lên. Ông nhẹ nhàng đưa tay lên lau những giọt nước mắt suốt 9 năm
qua luôn bị kìm giữ
- Ta..chỉ có một nguyện vọng duy nhất….đó là..Tiểu Phong của ta, được hạnh
phúc, thật hạnh phúc…là người hạnh phúc nhất..
Nước mắt của ông cũng khẽ rơi, khiến cho khuôn mặt của Kris cũng trở nên thật
nhạt nhòa…
Bỗng chốc ông như trở về 9 năm trước, khi Kris còn là một cô bé con, khắp căn
nhà vọng lên giọng nói trong trẻo ngây ngô suốt ngày gọi sư phụ
- Sư phụ sư phụ, con đứng tấn được rồi này
- Thế này mà gọi là đứng tấn
sao? Cứ như ngồi bô ấy, ra tập lại cho ta
…..
- Sư phụ sư phụ, nóng quá,
người cột tóc cho con đi
- Gì? Cột tóc? Ta không biết
- Nhưng cứ thế này
sao con tập được?
- Thì làm thế này – vừa nói ông vừa đưa kiếm lên xoạt một
đường, mái tóc ngang vai giờ thành tóc tém
- Aaaaaaaaa
….
- Sư phụ sư
phụ, con đói quá
- Tự vào bếp mà nấu, nấu cho ta nữa
- Aaaaa
- Làm gì
đấy?
- Con cắt trúng tay
- Haizz, xê ra đi
- Đây là gì vậy sư phụ
-
Mì gói
….
- Sư phụ sư phụ
- Lại gì đấy?
- Con gối đầu lên chân người
nhé – Kris bò ra khỏi phòng, nói với sư phụ đang ngồi canh cửa cho mình
-
Không
- Nhưng con không ngủ được
- Được rồi được rồi
- Người hát ru
luôn nhé
- Cái gì..
- Hức hức
- Ấy ấy được rồi được rồi
Đó là 1 đêm cuối tháng 3. Hoa anh đào ngoài sân nở rộ. Trăng treo lơ lửng
trên đầu. Hồ nước yên ả phản chiếu ánh sáng óng ánh. Căn nhà phong cách Nhật nằm
gọn trong khung cảnh xinh đẹp đó
Ngoài hiên nhà, một con nhóc đang gối đầu
lên chân một người đàn ông. Người đàn ông đang mải mê ngân nga một điệu hát ru
rất lạ, tông giọng trầm của ông khiến cho bài hát lạc nhịp hoàn toàn, nhưng cô
bé vẫn chăm chú lắng nghe, rồi chìm dần vào giấc ngủ, đôi môi nhỏ xinh khẽ mỉm
cười…
……
Giản Hựu nở nụ cười
- Sư phụ…sư phụ
Kris cầm chặt tay sư phụ, luôn
miệng gọi. Ông nói khẽ
- Ta…thật muốn quay về những ngày xưa ấy….với Tiểu Phong của ta…nghe Tiểu
Phong đáng yêu của ta luôn miệng gọi..sư..phụ…
Tay buông thõng
Đôi mắt ông khép lại
Sự sống đã rời bỏ ông
Nhưng
trên môi ông..vẫn còn đọng lại nụ cười
Kris im bặt.
Đôi mắt thất thần.
Tay nắm chặt đến ứa máu.
Trái tim nó
cũng đang rỉ máu.
Đau hơn vết thương nơi bàn tay
Gấp trăm lần
…..
<