Wind’S Love

Wind’S Love

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326182

Bình chọn: 7.5.00/10/618 lượt.

n cấp cứu sớm hơn một chút,
có lẽ đã qua khỏi”. Lúc ấy, sư phụ, người có biết không, con đã hận người cảnh
sát kia biết bao, phải chi ông ta gọi cấp cứu ngay khi ấy, thì mẹ đã không chết,
nhưng ông ta đã bỏ mặt, lúc ấy con chỉ muốn giết chết ông ta, nhưng rồi sau đó
có quá nhiều bi kịch cùng lúc xảy ra, khiến con quên đi khuôn mặt lẫn giọng nói
của người cảnh sát đó, nhưng có một thứ con mãi mãi không bao giờ quên, đó chính
là số phù hiệu của ông ta…

-

Kris nhanh chóng xoay người, đâm vào hông
phải của sư phụ, rồi cúi người xuống gạt chân ông. Giản Hựu hoàn toàn không tập
trung, mất đà ngã xuống nệm, ông vừa định bật dậy thì thanh kiếm của Kris đã
chĩa thẳng vào cổ họng của ông

- 1478101112

-

Kris đọc từng số, giọng nhẹ tênh

Giản Hựu nhìn thẳng vào nó. Khuôn mặt ông bỗng trở nên thật hiền từ. Ông đang
nhớ lại quãng thời gian 9 năm qua. Thời thơ ấu của Kris dường như gắn liền với
ông, ông chưa từng thấy nó cười, chưa từng thấy nó khóc, ông bảo nó làm gì nó
cũng nghe, ông đánh thì nó chịu, ông mắng thì nó nghe, không bao giờ cãi lại.
Không ít lần ông thấy thật đau lòng, ông nào muốn làm đau nó, nào muốn vất nó ra
đường nơi đầy rẫy bọn “chó điên” để nó tự sinh tự diệt, ông cũng muốn nó được
cảm nhận, được hưởng thụ những niềm vui rất đỗi bình thường của một đứa con gái
nên có. Nhưng mỗi lần nhìn vào đôi mắt nâu, ông chỉ thấy chất chứa sự thù hận,
khuôn mặt chai lì cảm xúc trước những vết thương . Giản Hựu biết rồi sẽ có một
ngày nó biết tất cả sự thật, nó sẽ hận ông, nhưng đó chính là cái giá mà ông
phải trả. Mỗi khi thấy Kris bị thương, ông không dám băng bó hỏi han, sợ tình
cảm càng thân thiết thì sau này khi biết sự thật nó sẽ càng đau đớn

Kris nhìn người đàn ông đã nuôi dạy nó suốt 9 năm. Lòng quặn thắt lại vì đau.
Tại sao, tại sao lại là ông, có thể là bất cứ ai, nhưng tại sao lại là ông. Nó
biết sư phụ rất thương yêu nó, mỗi khi đánh mắng nó xong, ông đều tự nhốt mình
trong phòng, vừa tự trách mình hơi quá tay vừa lo lắng nó có bị gì không. Mỗi
tối, sư phụ đều ngồi ngoài cửa đợi nó ngủ say rồi mới về phòng ngủ, vì ông biết
nó sợ ở một mình và sợ tối, dù ông luôn mắng nó, luôn cấm không cho nó bật đèn,
nhưng suốt 9 năm qua, đêm nào ông cũng ngồi yên ngoài cửa phòng canh cho nó ngủ.
Vẫn luôn lặng lẽ và âm thầm như thế

Giản Hựu nhìn cây kiếm, đây chính là món quà duy nhất ông tặng Kris năm nó 14
tuổi. Ông đã làm miệt mài suốt ngày đêm, khi hoàn thành thì 10 đầu ngón tay của
ông đều bị băng hết, đơn giản vì đây không phải kiếm gỗ, mà là kiếm thật

Kris cố giữ cho tay cầm kiếm không run, nó vẫn còn nhớ khi sư phụ tặng nó cây
kiếm này, ông đã nói hi vọng cây kiếm sẽ luôn bảo vệ nó. Kris rất quý món quà
này, bằng chứng là suốt ngần ấy năm qua nó không hề dám đem ra dùng, không ngờ,
lần đầu tiên sử dụng lại là trong hoàn cảnh này

- Tại sao?

-

Cuối cùng, Kris cũng bật ra được câu hỏi khiến nó căm phẫn
nhất

Giản Hựu im lặng không đáp. Ông thấy người nó ướt đẫm mồ hôi, có vẻ đang nhịn
đau

- Có phải vết thương cũ lại đau không?

-

Giọng ông không còn chút đáng
sợ, mà vô cùng hiền từ. Kris nắm chặt thanh kiếm

- Nói đi, tại sao, tại sao, tại sao người lại làm vậy?

-

Đáp lại tiếng
hét giận dữ của nó, Giản Hựu chỉ thở dài

- Sư phụ đã dạy con, nhân từ với kẻ thù, là tàn nhẫn với bản
thân…

-

Kris nói, giọng lạnh như băng, rồi giơ cao thanh kiếm, đâm thẳng
xuống. Giản Hựu vẫn mở to mắt

Thanh kiếm sượt ngang qua mặt ông

Cắm phập
xuống đất

- Nhưng người không phải kẻ thù của con

-

Kris buông câu gỏn lọn, rồi
quay người bước đi

Một người đàn ông chạy moto đến. Phong nhoẻn miệng cười

- Chào ngài cảnh sát trưởng

-

Ông ta không nói gì. Có vẻ cả 2 đều hiểu
mình đang giải quyết chuyện gì. Phong nhanh chóng leo lên xe. Đôi mắt xanh sâu
thẳm như muốn nói: “Đua thôi”

Lập tức 2 chiếc xe rú lên rồi phóng như
bay

Khúc ngoặt thứ nhất. Phong tăng tốc, xe kia cũng vậy

Khúc ngoặt thứ
ba. Phong vẫn tiếp tục tăng tốc, và xe kia cũng vậy

Đến khúc ngoặt cuối, được
mệnh danh là “Mốc Tử Thần”, Phong vẫn tiếp tục tăng tốc, lúc này hắn đã bỏ khá
xa chiếc xe kia, nhưng mục đích cuộc đua này không phải thắng thua, mà là sống
chết.

Khi Phong vừa bẻ lái, hắn hoàn toàn không ngờ bên kia lại là đường hình
ziczac, hơi mất thăng bằng, hắn nhanh chóng lấy chân chống, nhưng bánh xe chưa
kịp bám sát lại mặt đường thì liên tục có 1 khúc ngoặt khác, nhỏ thôi, nhưng
cũng đủ để gây ra hàng loạt vụ tai nạn, cũng may Phong đã đua rất nhiều, nên
nhanh chóng lách lại qua, rồi hắn thắng xe lại

Từ đây không nhìn rõ đường đua nữa, liên tiếp 2 khúc ngoặc đã che khuất con
đường. Phong đứng im chờ đợi



Một tiếng nổ kèm theo đó là đám cháy bốc ra từ vách núi.

Phong nhếch miệng
cười

- Sòng phẳng

Rồi h


Polaroid