
nào, nơi nào là nơi phù hợp với tôi. Thế mà cô ngang nhiên phỉ bám vào mặt tôi như thế, bỏ về giữa chừng với thằng Quân. Cô xem hắn là nguời yêu của mình hay sao? Cô thích hắn hay sao mà răm rắp nghe lời hắn, mà không chừng 2 người sẽ trở thành 1 cặp nữa đấy. Hay là lúc về cô và hắn còn đi chơi riêng nữa không biết. ****!!!
- Á!!! Tốt nhất là anh đi ngủ đi, say sỉn nói năng lung tung. – Nó tức muốn băm hắn thành trăm mảnh.
-
Tút….tút….tút. Nó bấm nút đỏ, rùi tắt nguồn luôn. Rồi nó nghĩ “Hình như mình hơi ích lỉ thì phải?”. Nó trằn trọc.
4h30.
Vẫn không ngủ được, nó đành dậy, đánh răng rửa mặt rồi mở điện thoại lên, cả chục cuộc gọi nhỡ. Thấy thế, nó nhắn tin cho hắn:
“ Xin lỗi.
Hôm qua tôi đã nói hơi quá! Thật sự xin lỗi!!! (-.-)!”
Nó chờ hoài mà không có tin nhắn hồi đáp, nó tự nhiên thấy lòng hơi nao nao. Nó đành ngồi lấy mấy cái bản vẽ ra, lúc đục vẽ lại mấy cái hình trong mớ truyện tranh dưới gầm giường. Nó vẽ đến sáng, nó nhìn ra cửa sổ thấy có 1 cái xe đen trông quen quen, nó nhìn kĩ nhưng không thể nào thấy người ngồi trong xe. Nó lấy cái ống nhòm ra, nhìn kĩ. “Anh ta!” Lòng nó rộn lên, mặc đại 1 cái khoác len mỏng màu đen, rồi chạy xuống .
Vừa lúc nó bước ra khỏi cổng thì cái xe đen ấy phóng vù đi mất. Nó đứng trơ trọi giữa buổi sáng đầy sương mù và gió lạnh. Nó thấy thế nên chỉ biết bấm số danh bạ, gọi cho hắn. Gọi hoài mà hắn vẫn không bắt máy nên nó bây giờ thực sự cảm thấy từ hôm qua cho đến giờ, nó đã thật sự có lỗi rất nhiều với hắn.
- Thật là kì lạ! – Nó chẹp miệng suy nghĩ.
Rõ ràng tối hôm qua hắn còn nhắn tin, gọi điên cuồng vào số máy của nó mà bây giờ nó nhắn tin xin lỗi, hắn cũng không thèm nhắn lại. Đã thế còn đậu xe gần nhà nó nữa. Nó chạy ra lại không thèm nói năng gì àm phóng vù đi. Nó nghĩ ngợi rồi quyết định đi đâu đó cho khuây khỏa lòng mình.
Nó gọi điện cho thằng Phong với con Nhi đi ăn sáng với nó.
- Ê! Sao mày sao nay rảnh rỗi rủ tụi tao đi ăn sáng thể? – thằng Phong đang gắp phở cho vào miệng.
- Lâu rùi chưa được ăn trọn vẹn 1 bữa phở ngon lành nên dẫn tụi bây ra đây chơi thôi. - Nó nháy mắt với con Nhi.
- Uhm, uhm! – Nhỏ Nhi vừa nhai vừa cười xém sặc vài lần.
- Dụ gì đây? – thằng Phong nhận thấy lạ liền hỏi ngay vào vấn đề.
- Được thui! Cách đây vài ngày, tao và con Nhi đang dạo phố chọn khăn tay cho nhau thì thấy có 1 nhóc dễ thương, hình như học cấp 2, mua 1 cái khăn quàng cổ màu xám tro rất bảnh, nó nhờ người ta đòng gói giùm và nhét cái gì đó vào trong hộp quà. Nhưng ai ngờ đâu là cái giấy đó lại bị gió bay vào người tao, lúc con nhỏ đó còn luống cuống timg tờ giấy hồng hồng ấy thì con Nhi đã đọc được 1, 2 dòng, sau đó 2 con như chào cờ luôn.
- Uhm!
- Rồi chuyện gì? Ngắn gọn đi, tao không biểu mày viết truyện cho tao nghe.
- Nhỏ đó mua quà tặng mày đấy, nghe đồn là tờ giấy màu hồng kia là thư ngỏ nhak. Còn nữa, còn ghi rõ là tặng anh Hoài Phong lớp 11A2 trường Dream nữa. nên không có nhầm lẫn đâu.
- Rồi tụi bay đã làm gì với con nhỏ đó? – Thằng này thản nhiên vừa ăn vừa húp nước.
- An toàn.
- Chuyện có nhiêu thôi mà tụi bay cũng kéo tao ra đây ăn phở cho bằng được.
- Yes! – Nhi gật đầu – Để may bao tụi tao chứ.
- Cô ơi! Tính tiền. – Thằng Phong í ới gọi. – Tao biết chuyện này từ hôm qua rồi.
- Cái gì???? – Hai con hét to, làm cả quán ai cũng quay vào nhìn tụi nó.
- Hôm qua, nó đem đến nhà tao tỏ tình, tao từ chối rùi. Tụi bay đừng có mà nhắc tới nữa. – Thế là thằng này đi thẳng ra quán luôn.
- Hở? – Nó chạy theo. – tiếc dẩy? Em đó cũng xinh mà.
- Tội quá đi. – Nhỏ Nhi thấy tội nên cằn nhằn với cha Phong. – Mày làm biết bao nhiêu em ngất ngây với cái trình độ “độc thân” ấy đi.
- Ế! Nói nhiều làm gì vào quán 1, 2, 3….uống cái gì ấm ấm rùi đi tiếp nào.
- Bà nói nha Băng, tụi đây mà vào là ăn sạch hết quán luôn đó. – thằng Phong nãy giờ có vẻ phong lưu, trầm trầm thế mà bây giờ thì $.$...
- Nhà nó mà! – Nhỏ Nhi hí hí như ngựa.
3 đứa nhóc bước vào quán thì cùng lúc, Minh Phong và Mạnh Quân đi ra. Cả 2 đám đụng mặt nhau, đám tụi nó thì nhìn chằm chằm vào mặt hắn với con mắt ngạc nhiên, nhất là nó. Mạnh Quân thì nhìn nó cười cười. Còn hắn thì nhìn nó với ánh mắt vô cảm, lạnh lùng. Cả 2 đám đứng đó trao ánh mắt cho nhau thì ba nó từ đâu đó lù lù hiện ra.
- Vào đi chớ! Tụi con định đứng đây ngáng đường khách à, ko thì ba bắt đền đấy. Như Băng, dẫn Nhi và Phong vào đi nào. – Ba nó kéo tay con Nhi và thằng Phong vào trong quán, còn nó thì đứng trơ trơ.
5s sau nó cụp mắt líu nhíu trong họng.
- Chuyện hôm qua, tôi thấy mình cũng không đúng, tôi … xin….
Chưa kịp nói hết câu thì hắn đã đi luôn.
Thấy thằng bạn mình hơi hách dịch nên Mạnh Quân gãi đầu, nói gỡ vài câu.
- Uhm, anh và em cũng ko nên dùng dằng về sớm như thế, thực là làm mất