XtGem Forum catalog
Việc Anh Thích Tôi, Tôi Không Có Hứng

Việc Anh Thích Tôi, Tôi Không Có Hứng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324320

Bình chọn: 9.5.00/10/432 lượt.

oàng Lan, hôm nay ba em nói hơi đông khách, đang trong kì tuyển nhân viên nên thiếu người, nên kéo nhân viên tại gia không công ngồi cho đủ vị trí.

- Ngồi đủ vị trí???

- Bọn em làm nhân viên thanh toán kiêm DJ, có gì em nói sau nhak! Đến nơi rồi, cũng nhiều…. Tút…tút…tút.

Và rất không may cho 2 anh em nhà nó là hôm nay, đại gia đình của tập đoàn JR cũng mới tới để ăn 1 bữa cơm cùng ba mẹ nó, theo lẽ thì có 2 anh em nó cũng sẽ tham gia, nhưng mà nó thấy anh hai nó đang chỉnh tề và phong độ trong bộ vest đen mà cách đây vài ngày nó vs ổng mới đi mua xong. Nhìn lại thì nó thấy ba mẹ cũng rất ra dáng thương nhân và kiến trúc sư rất hợp với anh hai đẹp trai của chúng nó.

- Bọn họ làm gì mà kéo cả dòng họ 3 đời đến đây gặp ba mẹ thế mày? – Ông Tý vừa mới đi lượm ở đâu đó 2 cái bảng tên nhân viên tạm thời về đưa cho nó.

- Không thay đồng phục hở? – Nó cầm lấy, đeo vào cổ, xếp cặp vào trong hộc quần lễ tân.

- Không! Anh Chí bảo “Chúng bây chỉ cần mặc quần xanh áo trắng cùng với cái bảng tên này là được?” ổng còn nhắc phải cẩn thận với tập đoàn JR, lần này họ định làm thân quen với công ty nhà mình.

- À! Vì thế nên hôm nay mới kêu chúng ta ra đây ngồi, nhân tiện giới thiệu con cái nhà này làm ăn rất được việc phải không? – Nó huých vào cạnh sườn ông Tý.

- 1 phần thôi! Hên là con nhỏ Phương không thấy tao lúc nãy, nếu không thì……. Thật là cảm tạ trời đất. – Ông Tý chắp tay khẩn thiết nhìn lên trần nhà.

- Sao mà hên? Anh quen bé đó hở?

- Không quen, nó tự bám đuôi anh mày thì đúng hơn. Lúc nào thấy anh mày cũng tươm tướp, sến rúa! – Ông Tý giật nảy người khi nghĩ đến cái cảnh thường ngày phải gặp.

- Tốt nhất chúng ta không nên gặp mặt 2 anh em Mặt Trời. Không an toàn chút nào….

Đang nói thì từ cửa chính, 1 bóng dáng cao cao, đen đen, trắng trắng, tóc màu hạt dẻ bước vào. Theo quán tính, cả hai anh em cùng với chị quản lí cùng cúi đầu chào. Đang cúi thì nó thấy đôi giày rất quen, hàng hiệu. Đôi giày đó kiêu ngạo lướt qua anh em nhà nó, rồi khựng lại, xoay 1 góc 70 độ về hướng chúng nó, 1 cái cười khẩy nhỏ nhỏ truyền đến tai chúng nó. 2 anh em nhìn lên chủ nhân đôi giày kiêu ngạo. Phản xạ đầu tiên của ông Tý là chút chút hiểu chuyện. Còn nó thì đớ người, mắt không ngừng quét từ trên xuống dưới, nhìn chằm chằm vào cái con người đó. “Hoàn toàn giống hệt!”

Hắn quay lưng đi thẳng. “Giờ thì làm lễ tân cơ đấy!”

- Trúng tà hả em gái? – Ông Tý hươ hươ tay trước mặt nó.

- Tiêu em rồi! – Nó xìu mặt, khóc không ra nước mắt.

- Sao mà tiêu, thằng đó nó ăn thịt mày hở?

- Anh hai cũng mặc 1 bộ vest y chang bộ mà hắn đang mặc. – Nó ngậm ngùi, mếu máo, lấy tay xoa xoa 2 thái dương.

- Ặc! – Ông Tý xem chút là té bật ngửa. – Mày được đó em gái!

1 tiếng đồng hồ diễn ra vô cùng nhàm chán.

Cứ khách vào chào, chạy lăng xăng hướng dẫn chỗ ngồi, đưa menu gọi món, rồi chạy đến quầy phục vụ, thanh toán, chào khách về. Cứ như 1 cái vòng lặp, 2 anh em nó bị quay như cái chong chóng. Trời thì cứ tối dần thì khách cũng ra vào nườm nượp hơn. Nó biết, cái nhà hàng này của ba nó rất đắt khách, thực đơn lại phong phú, chất lượng phục vụ đẳng cấp, nội thất hiện đại cao cấp. Cái gì nó cũng hài lòng về cái nhà hàng này, tuy nhiên nó lại không hợp tình với cái cách tuyển chọn nhân viên quá kĩ lưỡng của ba nó. Báo hại, gia đình nó thường hay bị kéo vào vụ làm ăn cảu ba nó. Cả mẹ nó – 1 kiến trúc sư ngồi bên bàn giấy cũng bị kéo vào làm người trình bày món ăn.

1 toán người mặc đồ sang trọng từ căn phòng V.I.P bước ra, đi đầu là 1 ông lão khoảng 70, cùng với 1 người đàn ông trung niên mà nó đã từng gặp – chủ tịch tập đoàn JR bên cạnh là người cha kính yêu của nó, đi sau là vài thế hệ, cũng tầm khoảng 10 người, và rất không may lần nữa là anh em mặt trời đang đi cùng với anh hai nó. 5s trước khi toán người có sức ép ấy đến quầy lễ tân, thì anh em chúng nó kịp thời chạy thẳng lên cầu thang tầng 2. Nó định thở dài nhẹ nhõm thì … ba nó gọi.

- 2 đứa xuống chào ông Trần Minh Lâm chút nào.

2 đứa nó, 1 thằng đẹp trai phong nhã bên trong điên điên, 1 con đẹp gái phong cách như con khùng, cùng nhau bước xuống dưới hàng chục con mắt đang quét trên người. Cảm giác rất là muốn trốn chạy.

- Cháu chào ông ạ! Chào bác chủ tịch ạ!

- Cháu chào ông ạ! Chào bác chủ tịch ạ!

2 đứa nhất thời cùng nói lên 1 câu giống hệt nhau, rồi ông Lâm cười ha hả 1 cách thoải mái.

- 2 đứa là sinh đôi hả? Nói chuyện cũng đồng nhất.

- Thằng con trai lớn hơn 1 tuổi, nhiều người lần đầu gặp chúng nó cứ tưởng tụi nó là sinh đôi vì cái tính cách và nói chuyện. – ba nó đứng bên, cười giải thích kiêm chút chút giới thiệu về chúng nó.

- Bác chủ tịch, có phải là con bé đó không? – Ông Lâm miệng còn cười khẽ giọng hỏi “bác chủ tịch” bên cạnh.

- Dạ!

- Tốt! – Ông cười cười rồi bước tiếp.

Không nói thêm lời nào, cả đoàn người lần