
mỉm cười, nụ cười hiền từ nhưng trong mắt Hạ, nó như chứa hàng ngàn con dao sắc lẻm vô hình.
"Vậy tôi cảm ơn." – Hạ gật gù.
Gia Bội Bội thở nhẹ, cái nguy hiểm không phải Băng Hạ, mà là người đi cùng Băng Hạ.
"Băng Hạ, cháu…với Thiếu gia….quan hệ như thế nào?"
Hạ nhướn mày như không nghe rõ, cô cười nửa miệng.
"Bác vẫn chưa nghe đến hôn ước cúa hai tập đoàn Chim Ưng và Trịnh Âu sao? "
"Nhưng cháu không phải Niệm Phù Dung." – Bà cau mày.
"Đấy là suy nghĩ của riêng bác". – Hạ dửng dưng.
"Cháu….và Thiếu gia….yêu nhau sao?" –
Gia Bội Bội e dè hỏi. cái ánh mắt tự tin và trấn áp người khác của cô
thật khiến cho bà ta thấy lo lắng.
Hạ không nói gì, chỉ cười khẩy. cô quay
lưng bước đi không thèm nhìn lại Gia Bội Bội lấy một cái. Và cũng không
biết đằng sau, bà bác đáng kính của cô đang đổ mồ hôi lạnh. dính dáng
đến Thiếu gia là không ổn…có khi nào Băng Hạ sẽ kể chuyện ngày xưa ra
cho Hạo Thiên nghe, sau đó anh sẽ “xử” tập đoàn Đinh gia không? Gia Bội
Bội cảm thấy hai bàn tay mình đang run lên còn tim thì đập thình thịch.
đứa cháu của bà…ngày càng nguy hiểm…ngày càng trở thành mối lo ngại
lớn….
Khiết Bội….sao ngày ấy em không đưa nó đi luôn?
……………….
9h30. nhà Nhật Long.
“Cô Diiiii!!!” – Lam Đình tươi cười hớn
hở lao từ trong bếp ra với đĩa trái cây gọt rất đẹp mắt, các lát quả đều được gọt đẽo thành hình bông hoa. tuy còn nhiều miếng lát cắt còn vụng
về, nhưng nó cũng không hề phá bỏ đi vẻ đẹp của cả chiếc đĩa. Cô Di đang pha nước trà, ngẩng lên nhìn Lam Đình, nhìn mấy ngón tay của cô băng
kín urgo, bà cười hiền hậu.
“ Cô Đình giỏi thật, nhất định cậu chủ về sẽ rất vui”
”Cháu làm cái này cho anh ý mà” – Đình
cười, nét sung sướng không giấu nổi trong đôi mắt to tròn “ Cô Di, cô có chắc chắn anh ấy sẽ vui không? Chắc không?”
“chắc chắn mà. Nhất định cô đã bỏ rất nhiều công sức” - Cô Di cười tươi hơn.
Đình bật cười thành tiếng, cô nhảy chân
sáo đến bên tủ lạnh, cất đĩa trái cây vào tủ, miệng nghêu ngao hát một
điệu nhạc không rõ lời. sau đó cô bé chạy xuống dưới nhà rửa tay.
“Ui da…” – Đình cẩn thận bóc từng miếng
băng cá nhân trên tay ra, miệng xuýt xoa kêu đau, phải đến hơn 5 vết
thương, tuy không sâu nhưng đôi bàn tay búp măng của cô đã bị mấy vết
thương chồng chéo lên nhau làm xấu đi thấy rõ. Đình ỉu xìu, rồi lại tươi lên ngày khi nghĩ đến vẻ mặt thích thú của Nhật Long trước tuyệt tác mà cô đã tốn 2 tiếng đồng hồ để làm.
“Cô Đình” – Một tiếng nói hơi khàn phát
ra từ phía sau. Đình quay lại, một cô gái giúp việc đang chìa cho cô mấy cái băng cá nhân, miệng cười tươi “ Cô rửa tay đi rồi băng cái này vào, để nhiễm trùng nguy hiểm lắm, tay cô đẹp như thế…”
Đình chớp chớp mắt nhìn cô gái này,
trông lạ hoắc, một là Đình không nhớ, hai là cô ta mới được thuê về. tên là gì nhỉ? à, cô hay thấy cô Di gọi cô ta là Yên.
“cảm ơn” – Đình cười, đưa tay vào vòi
nước đang chảy, cẩn thận rửa tay. Yên đứng bên cạnh chu đáo cầm chiếc
khăn lau tay, lau nước trên tay cho Đình rồi băng lại cho cô.
“Cô mới chuyển về à?” – Đình hỏi.
“Được 2 năm rồi ạ” – Yên chăm chú băng tay cho Đình, cười cười.
“Ồ, thảo nào tôi không biết cô.”
“Nhưng tôi thì lại biết cô rất rõ” – Tiểu Yên nhìn Đình, ánh mắt lóe lên một chút tia gian manh.
“Thế ư?” – Đình hơi ngạc nhiên – “sao cô biết tôi?”
“Cậu chủ hay nhắc đến cô lắm” – Yên cười.
“…” – Đình không nói gì, đôi môi mọng đỏ hơi chúm chím lại trông đáng yêu vô cùng, gò má có chút gì đó hơi ửng
hồng. nhật Long có nhắc đến cô với cả người giúp việc sao?
Yên liếc nhìn Đình, đôi mắt gian xảo chớp chớp.
“ Nhưng mà từ khi cô ta xuất hiện, cậu
chủ không nhắc đến cô nữa…ôi chết…tôi lỡ miệng…” – Yên giật mình, đưa
tay bịt miệng lại, làm như vừa vô tình hé răng nói một điều không nên
nói.
Ai mà chẳng có một chút cái gọi là tò mò trong người. và làm sao Đình kiềm chế được khi Tiểu Yên đã cố tình nói
ra một nửa, và nửa vế câu còn lại nhỏ để lấp lửng như thế cơ chứ? cô
chau mày nhìn Yên.
“cô nói cái gì? Nhắc lại xem nào”
“ôi cha, tôi xin lỗi, không có gì đâu ạ” – Yên che miệng bối rối, nhỏ quay người toan chạy lên nhà thì Lam Đình
kéo giật nhỏ lại.
“cô nói cái gì? Nói rõ ra xem, ai xuất hiện?” – Đình nói gần như quát lên.
“Tôi….” – Yên ấp úng “ Cô Đình à, cô không nên biết thì hơn…cô sẽ buồn đấy….”
“Nói mau!” – Lần này Đình quát lên thật sự. Có cái gì liên quan đến Nhật Long mà cô không nên biết chứ.
“Cô Đình…” – Yên làm bộ miễn cưỡng “ Cô không được buồn nhé?”
“Nói nhanh lên đi!” – Đình giục. cái kiểu lấp lửng thế này không khéo chỉ chút nữa thôi là cô nổi nóng.
“Cô…có biết Bảo Vy không?”
“Bảo Vy…? À….có vấn đề gì sao? Chẳng lẽ…” – Đình kinh ngạc tròn mắt, không dám tin điều mình vừa nghĩ đến, cô vội hỏi lại Yên.
Giống như một người quan tâm đến Đình,
Tiểu Y