Insane
Trong Tim Tôi Chỉ Có Cô Thôi Đồ Ngốc

Trong Tim Tôi Chỉ Có Cô Thôi Đồ Ngốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322061

Bình chọn: 7.5.00/10/206 lượt.

hỏ đang nức nở, thổn thức. Từ đó, chiều nào nó cũng
đợi khi không có người ở trong phòng bệnh, nó mới bước vào thăm anh.
Nhưng đáp lại tấm lòng nó luôn là câu hỏi xé lòng: “Cô là ai? Sao ngày
nào cũng đến đây thế? Tôi có quen cô sao?”. Và, ngày nào cũng thế, nó
lại thất thễu cất bước chân nặng nhọc ra về……………..

Đêm nay là đêm
cuối cùng của tháng thứ ba định mệnh giữa nó và anh. Nằm trên chiếc
giường lạnh lẽo, không có chút hơi ấm nào, nước mắt chợt lăn dài trên má nó. Lẩn thẫn ngồi dậy, nó lướt nhẹ tay lên tấm ảnh của anh đang cười
tươi trong nắng. Càng ngắm nhìn anh, nó càng không muốn xa anh. Đến giờ
ba mẹ Vĩnh vẫn chưa hay tin anh đã quên nó. Nhưng ngày mai, mọi người sẽ biết cả thôi. Lúc đó, có muốn nói gì với anh, chắc nó cũng chẳng thể
cất lời. Nghĩ đến việc sẽ không bao giờ gặp lại anh lần nữa, nó quyết
định đến thẳng bệnh viện. Bước vào phòng bệnh sặc mùi ê te, nó thấy anh
đã ngủ. Ngồi xuống bên giường, nó nhìn anh ngủ. Cứ nghĩ đến việc phải xa người con trai mà nó rất yêu thương này, nước mắt nó lại rơi. Vội quay
lưng đi để lấy can đảm, nó thầm thì, nhỏ thôi, nhưng đủ để anh và nó
nghe : “Em thật không ngờ anh lại quên em - vị hôn thê của anh. Anh có
biết, khi anh hỏi em là ai, em đã đau đớn biết chừng nào không? Em cứ
nghĩ trong tim anh, em cũng có một phần nào đó chứ. Nhưng em đã lầm,
trong trái tim anh, trong trí óc anh, em chẳng là gì cả, cho dù……..em là hôn thê của anh. Ngày mai, 3 tháng sống chung của chúng ta sẽ kết thúc. Thật may là anh đã quên em từ tuần trước rồi, vậy nên dù ngày mai có xa nhau, chắc anh sẽ không buồn đâu. Nhưng………..em thì không chắc………Em
không quên được anh, em không thể không buồn, em……………..hức………..Biết anh
chẳng yêu em nhưng…….hức……….cứ nghĩ đến việc anh sẽ cưới một cô gái
khác………….tim em lại đau lắm. Anh có biết vì sao không? Em cũng chẳng
biết tại sao nữa………….hức………..……Nhưng em đoán có lẽ chính tại cái danh từ chứa đầy đau khổ và đắng cay nhưng lại ngọt ngào đến khó thở: “tình
yêu” đấy đã làm trái tim em tổn thương đến thế này đây………….hức
hức………..làm ơn hãy nhớ lại em, dù chỉ một giây thôi…………hức……………”. Nó
khóc nức nở vì cái ham muốn đang trỗi dậy trong người nó. Tự dưng nó
thấy tiếc điều ước hôm sinh nhật vô cùng. Nó chẳng cần đến 100000000
điều ước, nó chỉ cần một điều ước duy nhất. Đó là làm sao để anh có lại
kí ức về nó…………………… Bất chợt:

- Hoàng Linh, em nói thật ư?- Một giọng nói ấm áp vang lên làm nó giật mình.

Nó giật mình quay lại. Nhật Vĩnh! Anh đang ngồi đó, đưa ánh
mắt âu yếm không còn lạnh lùng nhìn nó. Chẳng lẽ lời cầu xin của nó đã
thấu đến ông trời? Nó lắp bắp:

- Anh……..n~nhớ ra…….tôi?

- Trả lời tôi đã, những điều em vừa nói là thật ư?

Mặt nó hơi ửng đỏ, từ tận đáy lòng, nó thật sự không muốn nói ra tình
cảm nó dành cho anh. Nhưng bây giờ không phải là lúc để lòng kiêu hãnh
lấn át nó. Nó e dè gật đầu, không quên lặp lại câu hỏi đó một lần nữa.
Ai ngờ, Nhật Vĩnh ôm chầm lấy nó thay cho câu trả lời. Anh nói thật
nhanh nhưng vẫn không thể giấu đi sự hạnh phúc trong đó:

- Tôi có
mất trí nhớ đâu mà sao quên em được! Em ngốc thật đấy! Sao không nói với tôi những điều ngọt ngào đó sớm hơn? Em có biết những lời nói ấy có thể khiến tim tôi đập loạn nhịp không? Mà tôi có thể cưới ai được chứ?
Bởi...........trong tim tôi chỉ có em thôi, đồ ngốc!

Nó sững sờ.
Anh cũng thích nó! Anh không biết rằng những điều nó nói khiến tim anh
loạn nhịp nhưng những điều anh vừa nói lại khiến nó ngạt thở đến vui
mừng. Chẳng nói chẳng rằng, Vĩnh đặt đôi môi ấm áp của anh lên bờ môi
mỏng manh của nó. Cơ thể nó đang lan toả cái cảm nhận dần cái vị đặc
trưng của nụ hôn đầu. Nóng bỏng như món lẩu Thái cay xè. Ấm áp như một
ly cacao thơm nồng. Và………..ngọt ngào như cây kẹo lollipop rực rỡ sắc
màu. Sức lực của nó như tiêu tan, hoà quyện hết vào cảm giác ngọt ngào
ấy. Hàng nước mắt trong suốt như pha lê lại rơi, rơi trong niềm hạnh
phúc……………….

Sáng hôm sau, ba nó và bác Triệu rất vui khi biết nó và Vĩnh đã hoàn toàn chấp nhận việc đính hôn này. Nhưng với một ánh mắt e
ngại, Mr.Triệu thông báo một tin buồn với chúng nó. Nhật Vĩnh sẽ đi du
học ở Mỹ! 3 năm! Nghe tin, tay chân nó rụng rời. Anh sẽ xa nó 3 năm!
Trong 3 năm, nó sẽ không thấy anh, không nói chuyện với anh, không trực
tiếp nhìn thấy khuôn mặt anh được nữa. Nhưng vì tương lai của anh, nó
chấp nhận. Nhật Vĩnh lúc đầu cũng phản đối mạnh mẽ, nhưng sau khi thấy
nó đồng ý, anh cũng không nói thêm, chỉ gật đầu. Dù sao đây cũng sẽ là
thử thách tính kiên nhẫn và tình yêu của cả hai. Đợi chờ là hạnh phúc
mà!.............Hôm anh đi, nó không ra tiễn. Nó sợ mình sẽ không kiềm
chế được tình cảm của mình, nó sợ mình sẽ ôm lấy anh và nhất quyết không cho anh đi. Mà không, không phải nó sợ mà chắc chắn nó sẽ làm thế. Co
ro trên nệm, nó ngắm nhìn bức ảnh anh mà nước mắt chảy dài. Còn anh, anh bước vào máy bay với một tâm trạng buồn bã thật khó chịu đến mức khó
tả……………..

“30/5/201x,

Đã hai năm kể từ khi anh đi rồi nhật kí
ah. Hai năm, cũng n