Polly po-cket
Trò Chơi Tỉnh Tò

Trò Chơi Tỉnh Tò

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323710

Bình chọn: 7.5.00/10/371 lượt.

>Thế đấy, chuyến đi được chấp thuận, với điều kiện là phải cho cả Jane
đi. Không sao, chắc cô ấy sẽ không phá phách gì đâu. Có khi nhóc Đạt lại thích Jane...

Chúng tôi đi đến một khu nghỉ dưỡng ở Thái Nguyên. Tiện nghi tốt, không
khí thoáng đãng, cái gì cũng có, rất là thích hợp cho mục đích của
chuyến đi.

Đạt lúc nào cũng bám theo Mũ Trắng, không rời nửa bước, không bị động
lòng trước vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Jane. Mà cái bạn Jane
này cũng không chịu ngồi yên một chỗ cho người ta kịp “động lòng” cơ,
vừa xuống xe đã tia ngay thấy trai đẹp xóm núi, tớn tác chạy đi thay một bộ đồ mát mẻ để cua trai. Hết nói =.=!

Tôi nhắn tin vào máy của Mũ Trắng, bảo cô ấy hãy để cho tôi và nó – hai
thằng đàn ông – có không gian riêng để nói chuyện. Tôi thấy, thà để tôi
với nó, còn hơn là cô ấy với nó. Cô ấy rất biết hợp tác, dặn Đạt ở lại
với tôi, còn mình về phòng ngủ một giấc.

Đạt rủ tôi đi bar. Cái thằng nhóc này...

Tôi không biết uống rượu.

Tôi đã chỉ định theo nó vào đây, ngồi nhìn nó uống, đợi nó say rồi tìm
kiếm ít thông tin về nhân viên Mũ Trắng. Nhưng nó không phải là tay vừa, cứ ép tôi uống cho bằng được, gạ tôi rằng uống rượu xong cảm giác rất
sảng khoái. Tôi cũng đã từ chối, nó lại dúi ly rượu vào tay tôi, đẩy ra, lại dúi vào. Bực mình ghê, uống một ngụm thôi!

Đầu óc thấy lâng lâng. Lưỡi tuy cảm nhận được vị cay, nhưng không hề
thấy ngán, trái lại còn rất mê hoặc. Hồi trước, lần duy nhất uống phải
rượu rắn của ông ngoại, nôn thốc nôn tháo, khiến tôi không bao giờ dám
uống rượu nữa. Thật là sai lầm, rượu ngon thế này cơ mà...

- Em biết là anh thích chị Tú Anh nhé. – Thằng nhóc nhìn tôi dò xét, kiểu như là “biết tỏng rồi” ý.

Mọi thứ trước mắt tôi bắt đầu không rõ ràng. Mới uống có hai ly nhỏ thôi, tôi vẫn còn uống được tiếp, ngon quá!

- Sao em lại biết Tú Anh? – Tôi trả lời, có thể tự nghe thấy giọng mình đang có sự thay đổi, cứ lè nhè không rõ ràng.

-... – Thằng nhóc còn nói gì đó, nhiều lắm, nhưng tai tôi ù đi, tôi
chẳng còn nghe được gì, hai mắt cứ díp lại, toàn thân mệt mỏi. Môi vừa
rời ly rượu thứ ba.

Sáng tỉnh dậy, tôi đã thấy mình nằm trong phòng. Lạ ghê, rõ ràng tôi đang ở quán bar, bên cạnh là...

Á? Jane?

Jane đang ngủ ngon lành bên cạnh. Tôi và Jane đang nằm chung một chiếc giường, đắp chung một chiếc chăn! Chuyện này là sao?

Tôi giật mình nhìn vào trong chăn. Vẫn còn nguyên xi. Chẳng hiểu gì cả, chỉ có chân cô ấy gác lên chân tôi, chấm hết.

- Jane ơi Jane – Tôi khẽ khẽ nhấc chân cô ấy ra, ngồi dậy. Tự nhiên thấy đầu đau như búa bổ, hai mắt lại hoa hết, trong người nôn nao khó tả.
Trời ơi, chẳng nhẽ là tôi say rượu, rồi Jane giở tính mê trai ra...

Jane mở mắt, chau mày khó chịu. Cô ấy bật dậy, vươn vai, vặn vẹo một
lúc, sau đó nhìn tôi phán xét: - Lần sau không biết uống thì đừng uống.
Hại tớ...

Há, “hại” cái gì? Tôi là người bị hại mới đúng chứ? Biết ngay là cho
Jane đi cùng sẽ xảy ra chuyện mà! Bây giờ biết ăn nói sao với ông, với
bố, với mẹ đây hả trời!

- Này, làm gì mà hốt hoảng thế? – Jane đá vào chân tôi.

- Cậu không thấy gì à?

- Không, cậu đi đánh răng đi, rồi tớ sẽ cho cậu một trận. – Jane cười cười, ánh mắt lại chứa đầy tà khí.

- Là sao?

- Lại còn giả vờ không hiểu. – Jane bẻ đốt ngón tay, xoay cổ tay cổ
chân, động tác giống như là chuẩn bị đi đánh nhau vậy – Hôm qua đã hại
tớ phải cõng cậu về đến tận phòng, lại còn dám tát tớ. – Jane nhếch môi, khuôn mặt hệt nhân vật phản diện – May mà tớ thông minh, nằm đây tập
kích, đợi cậu tỉnh lại còn xử luôn. Cậu không có đường trốn đâu!

Khiếp quá, làm gì mà ghi thù sâu vậy, thảo nào ế chổng mông lên... May quá, chưa có gì xảy ra, chưa có gì.

Tôi xin lỗi cô ấy một cách chân thành, song vẫn bị Jane đấm hai phát vào bụng và lấy gối đập túi bụi vào lưng tôi. Lúc chúng tôi ra khỏi phòng,
cô ấy còn định đánh lén từ phía sau, nhưng lại vấp chân vào bậc cửa, thế là nhào vào người tôi. May mà tôi đứng vững, không thì cả hai đã lăn
kềnh ra ngã rồi. Cái con người này...

- Tớ xin lỗi rồi mà! – Tôi hơi gắt lên, lấy tay phủi phủi chỗ áo đương
nhăn nhúm – Thôi ngay nhé. Giờ đi rủ hai người kia ăn sáng. Cậu đừng phá đấy!

Jane chép miệng lườm tôi, rồi gật đầu bước về căn phòng cuối dãy.

Từ trong phòng của Mũ Trắng, Đạt xông ra, khuôn mặt hốt hoảng, chạy rất nhanh tới chỗ tôi. Nó hổn hển nói, giọng đứt quãng:

- Không... không thấy Tú Anh...

Cái gì? Rõ ràng là tối qua vẫn còn gặp, cô ấy còn nói là về phòng để ngủ cơ mà? Thế thì biến mất là thế quái nào chứ?

- Chắc nó đi ăn sáng thôi – Jane suy nghĩ.

- Không phải, tối qua lúc về em thấy cửa phòng cô ấy mở, cô ấy không có ở trong, em còn ngồi đợi cô ấy suốt mà! – Đạt lắc đầu – Gọi cả đêm cũng
không bắt máy. Em sợ lắm... – Giọng thằng bé yếu dần đi, tay nắm chặt
chiếc điện thoại.

- Hay là lạc đường – Jane bắt đầu lo lắng –