Duck hunt
Trò Chơi Tỉnh Tò

Trò Chơi Tỉnh Tò

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323403

Bình chọn: 8.00/10/340 lượt.

yêu, nhưng mà cái môi xinh xinh kia...

- Ơ, anh cau có cái gì thế? – Tú Anh ôm lấy cổ tôi – Hồi đấy có hôn mà!

- Không có! – Tôi gắt.

- Anh không nhớ à? – Cô ấy trề môi – Hôm đấy học thể dục xong, anh tu ừng ực hết luôn nửa chai nước của em còn gì?

Tôi không nhớ, bao nhiêu tiết thể dục tôi uống nước của cô ấy, có thánh mới biết được là hôm nào!

- Rồi sao? – Tôi cố gắng lắng nghe câu chuyện của cô ấy.

- Thì đấy là hôn còn gì? – Tú Anh nhảy lên, mặt đỏ lựng. Uống nước mà là hôn cái quái gì chứ? Cô ấy bị “đáng yêu” quá à, chẳng lẽ cứ thằng nào
uống nước của cô ấy cũng là hôn cô ấy chắc? À... nói mới nhớ, ngày xưa
cô ấy chẳng cho ai uống nước cùng cả, chỉ cho mình tôi uống... Thảo
nào... Trời ơi, nếu theo kiểu của cô ấy, thì chúng tôi đã hôn nhau đến
cả trăm lần rồi à?

- Thế cũng tính là hôn à? – Tôi nuốt nước bọt, tính kiểu này có mà tôi thành thằng cuồng hôn, ghê quá >o
- Tính, thế là hôn gián tiếp rồi – Tú Anh vênh mặt lên.

Nhìn cô ấy đáng yêu thật đấy, cái bộ mặt vênh váo hàng ngày Jane trưng
diện ra với tôi khiến tôi ghét cay ghét đắng, nhưng điệu bộ của Tú Anh
lại làm tôi yêu thích kinh khủng. Tôi kéo cô ấy ngồi xuống, ôm cô ấy vào lòng, rồi nhẹ nhàng thì thầm vào tai cô ấy:

- Hôn gián tiếp nhiều chán nhỉ, hôm nay làm quả trực tiếp đi?

Và sau đó, các bạn biết rồi đấy.

***

Hoàng Quân đưa Jane đi khám bác sĩ tâm lí. Jane mắc phải một chứng
bệnh khá lạ, đó là dễ yêu thương người khác và sợ bị người khác ghét.
Ngọn nguồn của căn bệnh này là do lão Hoàng Quân gây ra.

Khi ông nhận Jane làm cháu nuôi, thời gian để ông quan tâm tới bé Hoàng
Quân bị giảm xuống một nửa. Bé Quân khi đó rất ganh tị với bé Jane, vì
bé Jane mà “ông không yêu Quân nữa” – bé Quân thật ngớ ngẩn phải không
nào? Thế là bé Quân thực hiện triệt để mọi phương pháp để tỏ ra rằng bé
Quân ghét bé Jane. Dù cho bé Jane có xinh xắn tới cỡ nào, bé Quân cũng
không thèm động lòng, luôn tức giận, ghét bỏ bé Jane. Bé Jane lúc ấy còn quá nhỏ, trong suốt thời gian dài bị thù ghét thì cảm thấy sợ hãi, luôn cố gắng làm vừa lòng tất cả mọi người. Bé Jane luôn cố gắng yêu mến mọi người; kể cả người quen hay người lạ, chỉ cần qua một lần gặp mặt là bé Jane yêu luôn. Bởi vì bé không muốn ai ghét bé nữa, bị một người ghét
đã sợ vậy rồi mà...

Jane làm bạn với Minh đã rất lâu, vì thế yêu mến Minh hơn, nhưng cũng
chỉ là hệ quả của chứng bệnh. Khi nghe ông bảo kết hôn với Minh, Jane đã rất sung sướng, vì với cô kết hôn là đỉnh cao của sự yêu thương, sau
khi kết hôn cô sẽ không bị ai ghét hết. Nhưng vì Tú Anh – một cô bé
trong sáng đáng yêu, mà Jane đã từ bỏ cuộc hôn nhân với Minh. Sau khi
chạy khỏi lễ đường, Jane buồn lắm chứ, cô khóc nức nở mấy hôm liền, kể
cả sau khi đi khám về vẫn khóc, thậm chí còn khóc đậm hơn. Cô cứ ngồi lì trong phòng khóc thút thít, đến đêm mọi người ngủ hết rồi mới tranh thủ chạy ra khỏi phòng, xuống bếp làm đồ ăn với đôi mắt sưng húp.

Hôm nay là ngày thứ tám sau khi lễ cưới bị hủy, và cô vừa khóc xong,
đang rón rén mò xuống bếp. Vừa mới bật đèn lên, Jane đã thấy ngay khuôn
mặt nghiêm nghị của Hoàng Quân ở trên bàn ăn. Cô bước lùi, rồi từ từ men theo thanh vịn cầu thang để đi lên. Nhưng chưa đi được một nửa đã nghe
thấy một giọng thâm trầm vang lên:

- Xuống đây!

Trước giờ cô vốn rất sợ Hoàng Quân, vì anh ta là kẻ ghét cô nhất mà. Thế là cô ngoan ngoãn quay người lại, lê bước về phía Quân, lí nhí một vài
từ.

- Nói cái gì nghe không rõ? – Hoàng Quân vẫn giữ nguyên bộ mặt nghiêm
nghị và giọng nói đều đều của hắn. Hắn kéo ghế ra, chỉ chỉ Jane ngồi
xuống.

- Sao anh chưa đi ngủ? – Jane cúi gằm mặt, cố giấu đi đôi mắt thâm của mình.

Nhưng cô giấu không nổi, tên Hoàng Quân kia dùng hai tay áp chặt vào hai bên má, nâng mặt cô lên, bắt cô nhìn thẳng vào hắn.

- Chỉ vì bị bệnh thôi, không được buồn nữa!

- Anh thì biết gì chứ? – Jane bĩu môi, mắt ngân ngấn nước.

- Tại anh em mới bị bệnh này, làm sao mà anh không biết được. – Hoàng
Quân nhăn mặt, sau đó chan hòa nhìn Jane – Anh gây ra, để xem anh có
chữa được không nhé?

Jane ngơ ngác nghe Hoàng Quân nói, chưa kịp hiểu gì thì hắn đã cúi
xuống, nhẹ nhàng đặt lên môi cô gái một nụ hôn nhỏ. Jane từ đầu đến cuối mắt vẫn tròn xoe, bên ngoài biểu hiện đơ cứng, nhưng thực ra bên trong
đang vô cùng bối rối, hỗn loạn. Tim đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng
ngực, bụng dạ co thắt dữ dội, tay chân tê rần...

Hoàng Quân đã hí hửng lên gác đánh một giấc ngủ từ lâu, còn Jane vẫn
ngồi thừ người ra đấy. Sau đó tự nhiên mặt cô đỏ lên dữ dội, cô cúi
xuống từ từ ăn bát cháo mà hắn chuẩn bị cho. Khóe miệng cong lên thành
một nụ cười xinh xắn.

Từ nay, chắc là không còn ai ghét cô nữa rồi.