Trò Chơi Tỉnh Tò

Trò Chơi Tỉnh Tò

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323860

Bình chọn: 9.00/10/386 lượt.

^v^.

Hứng khởi đứng trước phòng Kế hoạch, ngó vào trong. Mấy lão đang lục tục thu dọn tài liệu. Không thấy Mũ Trắng đâu cả. Ặc ặc, đừng bảo đã bị
những tên man rợ này ăn thịt mất tiêu rồi nhé? o.0

Lão Trường cùng đồng bọn kéo ra, đập vào vai tôi hỏi: - Hóng gì thế anh bạn trẻ?

- Cả phòng đi ăn à? – Tôi cố nhấn giọng vào từ “cả phòng”. Lão ta, may mà hiểu được ý của tôi, đáp:

- Không, bé Tú Anh đi trước rồi.

“Bé Tú Anh”, hừ, xưng hô thân mật đến thế rồi à? Tình cảm phát triển
nhanh ghê >o<. Đi trước, vừa hết giờ làm mà đã đi trước! Nhân viên mới người ta cố tỏ ra chăm chỉ, làm việc quá giờ còn không được, đằng
này lại ĐI TRƯỚC! Thật là... Mình còn đang định mời cả phòng đi ăn trưa.

- Hả, em định mời phòng anh đi ăn hả? – Mắt lão Trường sáng rực lên, hoa nở rầm rộ.

Ý nghĩ trong đầu tôi sao lại bị lọt ra ngoài thế này? Cái miệng dại dột =.=...

- Dạ? Ý em là em định mời cả phòng Nhân sự của em đi ăn trưa... – Tôi
vội lấp liếm. Mấy ông kia đang hi vọng ngất trời liền bị câu trả lời của tôi vùi dập xuống đáy, mặt mũi ỉu xìu, rồi họ đồng loạt bỉu môi nhìn
tôi căm phẫn. Kiểu như là “Mày mời phòng mày đi ăn mà mày chạy xuống
phòng tao làm gì?” ấy.

- Phòng Nhân sự có mỗi em với cái Jane – Lão Trường tỏ ra khinh thường – Đi hẹn hò với người đẹp không cần xuống đây khoe.

Hẹn hò với Jane á? Eo, tôi thèm vào! Đúng là tôi đã muốn mời phòng các anh đi ăn, nhưng giờ tự nhiên hết hứng thôi nhé!

Tôi mỉm cười hối lỗi, nhanh chân chuồn khỏi chỗ này. Chắc ăn một mình vậy.

Tại quán Fastfood đối diện công ty, tôi nhìn thấy Mũ Trắng. Không hiểu
tại sao bụng dạ cứ phấn khởi. Hôm nay tiếp xúc với dân phòng Kế hoạch
hơi nhiều, đừng bảo là đã bị nhiễm chứng háo sắc đi? Tôi thầm niệm trong đầu: Tôi là đàn ông chân chính.

Không để tâm đến cô ấy nữa, ta mua đồ ăn, ta ăn. Tôi là người đàn ông chân chính.

Chẳng thể nào kìm lại được, con mắt cứ rảnh rỗi lại liếc trộm về phía cô gái ngồi bên cửa sổ. Mái tóc của cô ấy so với lần trước chẳng có gì
khác biệt, chỉ là bây giờ cô ấy không đội cái mũ trắng trên đầu, và tóc
được vén qua vành tai. Một vài sợi tóc nhỏ tách ra, lơ thơ vẫy vùng
trong ánh sáng dịu nhẹ truyền từ ngoài vào. Mũ Trắng nhìn chằm chằm vào
chiếc hamburger, môi hơi dẩu lên, mặt xị lại, gọng kính cũng theo đó
trôi xuống. Tôi nhìn ra rồi, là do mũi cô ấy nhỏ, mà gọng kính lại quá
lớn, nên khi đeo kính mới không chắc chắn. Mũ Trắng đẩy chiếc humburger
sang một bên, khe khẽ thở dài rồi cúi xuống ăn súp. Cái người nhỏ, cái
miệng nhỏ cùng với cái bát nhỏ, thìa nhỏ, Mũ Trắng nhìn xinh xắn hệt một đứa trẻ, khiến người ta chỉ muốn chạy xô đến để bế bồng...

Ôi, gì vậy, tôi là đàn ông chân chính cơ mà!

Tôi đặt khay thức ăn xuống bàn, ngồi vào phía đối diện cô ấy. Tôi biết,
đàn ông chân chính, nhưng không thể để đồng nghiệp ngồi ăn một mình thế
này được. Còn là đồng nghiệp nữ nữa, càng cần phải bảo vệ. Mũ Trắng đang cúi đầu, thấy có tiếng động thì giật mình ngẩng lên, gọng kính một lần
nữa trượt nhẹ xuống. Kể ra đôi mắt của Mũ Trắng rất đẹp, nhưng cái đẹp
đó đã bị chủ nhân của nó giấu nhẹm vào sau lớp kính, người ngoài không
đẻ ý kĩ sẽ không thể nhìn ra được. Cô nuốt ực một phát, đẩy gọng kính về vị trí cũ, ngồi dựa lưng vào ghế, nhìn tôi kinh ngạc. Trông bộ dạng này của Mũ Trắng rất hay, tuy nhiên không nên để cho nhiều người thấy được
(bởi đây là phát hiện của riêng tôi mà).

- Chúng ta làm việc cùng công ty. Sáng nay anh cũng tham gia đội chào
đón em. – Tôi vừa nói vừa cười, nghĩ lại khuôn mặt tôi lúc ấy chắc giả
tạo lắm.

Mũ Trắng suy nghĩ một lúc, chắc là để nhớ lại xem tôi là ai. Sau đó, mi
mắt cô cụp xuống, buồn buồn. “Ừm” một tiếng đáp trả, rồi lại tiếp tục ăn súp.

- Sao em không ăn bánh thế? – Tôi giữ nguyên độ cong của môi, mở lời bắt chuyện.

Mũ Trắng ngưng vài giây: - Không ăn được xúc xích trong đó – trả lời mà
không thèm ngẩng lên liếc tôi một chút. Uổng công tôi cười.

Hứ, tôi ít khi cười với phụ nữ lắm; vả lại, tôi cũng khá đẹp trai, nhìn tôi đi mà!

- Để anh gọi cho em cái khác nhé? – Tôi nghiêng đầu, cười ngớ ngẩn, Mũ
Trắng không đoái hoài, vẫn cắm cúi ăn. Hôm nay sao tôi lại ân cần với
người khác đến sợ =.=!

- Khỏi, ăn vậy đủ rồi! – Mũ Trắng đáp cụt lủn. Tôi có cảm giác quê quê,
trong lòng tự nhiên thấy bức xúc. Tại sao Mũ Trắng lại tỏ ra không quan
tâm đến tôi – một đồng nghiệp – thế này? Hay là do tôi cởi mở quá đà?
Không phải đến lão Trường còn được cô ấy ngả mũ cúi đầu chào ngoan
ngoãn, anh anh em em đó sao? Vậy cớ gì mà lại lạnh nhạt với người “đàn
ông chân chính” thân thiện như tôi chứ?

Cũng khó hiểu, tôi muốn một Mũ Trắng xa lạ quan tâm tới tôi làm gì nhỉ?

Đúng là điên rồi!

Mũ Trắng ăn xong, về trước, chẳng thèm nói nửa lời tạm biệt hay cho tôi
một cái vẫy tay, chỉ có đứng dậy và đi thẳng. Tôi buồn phiền vô biên,
ngồi nghĩ ngợi linh tinh mãi mới xong bữa. Về đến phòng bị Jane và Hoàng Quâ


Insane