Snack's 1967
Trò Chơi Tỉnh Tò

Trò Chơi Tỉnh Tò

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323922

Bình chọn: 10.00/10/392 lượt.

rất xấu xí.

- Anh đi theo em làm cái gì? Lên trước đi! – Jane dậm chân, khoanh tay trước ngực.

Hoàng Quân dùng đôi mắt một mí của hắn, liếc Jane đúng hai giây, liền bị Jane trừng to con mắt tròn xoe của cô ấy lên. Tôi biết thừa, cái trò đọ mắt thế này, Jane luôn là vô địch, loại ti hí mắt lươn như lão Quân làm sao mà đấu lại được. Thế là hắn bước lên trước, cho tay vào túi quần,
điệu bộ rất giống cái lão F4 gì gì đó, mỗi tội Hoàng Quân “bị béo” ^^.
Hắn đi được một đoạn rồi Jane cũng lại lên theo, nhìn thấy tôi thì hất
hàm, chắc muốn bảo tôi đi lên cùng để làm việc đây. Chị Trưởng phòng ạ,
tôi đang quan sát nhân viên đấy! Tôi xua tay, “xùy xùy” mấy tiếng. Jane
chép miệng (cứ như bà cụ non ý), quay gót bước lên từng bậc cầu thang,
còn tỏ ra khá mệt nhọc. Tôi chưa kịp tiếp tục công việc quan sát của
mình, đã lại nghe tiếng chói tay của Hoàng Quân và Jane.

- Em bám theo anh đấy hả Jane!? – Cái lão này, hát thì cũng khá hay mà sao giọng nói lại khó nghe thế chứ.

- Anh bị điên à? – Jane cũng không kém cạnh. Bình thường cô nàng nói
năng với người khác nhỏ nhẹ tâm tình, không hiểu lí gì cứ gặp lão Quân
là đốp lại chan chát như vậy...

Hàiz, cùng là cháu được ông lượm lặt trên đường, sao họ không chịu yêu thương nhau nhi?

Khâu trang hoàng đại khái đã xong, mấy con gà trống này nhìn lơ ngơ vậy
mà cũng có óc thẩm mĩ ra phết đấy! Tinh thần hăng say, trang trí trẻ
trung, phối màu tốt, hợp thời nữa. Trước khi lên làm việc, tôi đã kịp
tóm được lão Trường để hỏi han. Hóa ra chẳng phải chào đón minh tinh,
cũng chẳng phải xây dựng hình ảnh gì cho cam, chỉ là phòng Kế hoạch hôm
nay đón về một bạn nhân viên mới. Quái lạ, tôi là Phó phòng Nhân sự đây, sao tôi không biết tí tẹo thông tin nào về việc này?

Về phòng, thấy Hoàng Quân và Jane đang ngồi chơi X-O cùng nhau, mặt đôi
bên hằm hằm, đánh xong một nước là lại liếc xéo đối phương, không khí
căng thẳng. Biết việc làm phiền Jane lúc này không khác gì dại dột “thọc lét” hổ dữ, thế là tôi ngồi im, lật lật tài liệu ra để xem xét. Jane
chơi ba ván thua cả ba, thật lạ, có thể hôm nay cô ấy đen? Thua, cay cú, cứ đòi chơi tiếp để gỡ gạc. Tôi muốn chen vào hỏi vụ nhân viên mới cũng không được.

Là người ham vận động, mà ngồi một chỗ như này rất chán, vậy nên tôi
đứng dậy, đi loanh quanh trong phòng, loanh quanh ngoài hành lang, loanh quanh ở cầu thang rồi không hiểu thế nào lại loanh quanh dưới tầng sáu. Thôi thì, đã lỡ xuống đây rồi, cứ nán lại hóng nhân viên mới xem mặt
mũi ra sao.

Mấy lão phòng Kế hoạch sau hồi lao nhao, chạy ngược chạy xuôi tìm khăn
trải bàn, cuối cùng cũng hoàn tất mọi việc, chỉnh đốn quần áo gọn gàng,
xếp thành hai hàng đứng nghiêm chỉnh. Khiếp, làm như tiếp đón Chủ tịch
nước không bằng. Cái anh bạn nhân viên mới chắc phải là VIP, siêu VIP
nên mới được đón chào nồng hậu thế này.

Đúng 7 giờ 59 phút, con người vĩ đại ấy mới xuất hiện. Từ trên xuống
dưới: mũ vành trắng, áo thun trắng, quần jean đơn giản, giày bệt. Mũ
Trắng? Hôm qua mới phỏng vấn, hôm nay đến làm việc luôn à?

Mấy tay đứng hàng trước “ồ” lên vài tiếng khe khẽ, hàng dưới xì xà xì
xồ, truyền tai nhau “Đúng là hàng độc”. Ra thế. Đây rõ là lí do khiến
hội ế vợ này háo hức mà. Háo sắc!

Mũ Trắng hoàn thành bậc thang cuối cùng, ngẩng mặt lên. Hai mắt cô ấy to ra, kính mắt hơi trượt xuống theo sống mũi. Là ngạc nhiên. Mặt cô ấy
ngơ ngác, nhìn rất ngố, lại có nét gì đó... đáng yêu. Lão Trường nhanh
nhẹn bước tới, tóm lấy tay cô, bắt lấy bắt để, miệng cười giả lả, ánh
mắt trìu mến đưa tình:

- Chào mừng em đến với phòng Kế hoạch bọn anh!

Mũ Trắng hốt hoảng rụt tay lại, một hành động khá bất ngờ, nhưng lại làm tôi thấy có chút... hài lòng ^^. Cô ấy trông như một con cừu non rơi
vào hang sói, hai tay túm chặt lấy quai túi, vai nhỏ run nhẹ, thật tội
nghiệp. Cái lão Trường này đúng là vô duyên, vô duyên không thể nào ngửi được, mới lần đầu gặp mặt mà đã sấn sổ tới con gái nhà người ta, khiến
Mũ Trắng đáng thương sợ hãi. Tiếp đó vài giây, nụ cười trên môi lão ta
đông cứng, hai hàng nhân viên đứng sau im lặng như tờ, bầu không khí trở nên nặng nề, tưởng như nghẹt thở. Mũ Trắng hít một hơi sâu, thả lỏng cơ thể, rồi cô cũng cong môi lên, bỏ mũ ra, cúi thấp đầu:

- Chào các anh, em mới đến làm việc. Mong các anh chỉ bảo ạ! – Từng chữ
nói ra đều mạch lạc, rõ ràng, tuy nhiên giọng lại rất yếu, như đang nói
bằng hơi vậy.

Lũ con trai thở phào nhẹ nhõm, mở cờ trong bụng, mặt mày hớn hở, kéo đến vây quanh Mũ Trắng. Nào là đừng lo anh sẽ quan tâm em cẩn thận, rồi thì nhất định anh sẽ dạy dỗ em tới bến =”=, lại còn anh nguyện cả đời này
chỉ bảo cho em. Háo sắc, háo sắc, n lần háo sắc!

Mười một giờ trưa, vừa đúng giờ nghỉ, tôi chân sáo chạy ra khỏi phòng,
trong khi Jane – kẻ lười biếng bỏ công bỏ việc để chơi cờ XO – vẫn đang
bắt Hoàng Quân chơi tiếp. Tự dưng hôm nay tôi muốn mời mấy người ở phòng Kế hoạch đi ăn trưa, có lẽ bởi vì các lão già ấy đã tranh trí cho công
ty khá đẹp mắt