
iêu liếc nhìn
Hách Viễn kèm theo nụ cười lạnh lùng.
“Cháu cũng nghĩ như vậy, nhưng nếu ngay cả việc thề hứa cũng không dám thì dù
làm bao nhiêu việc tốt đẹp mấy đi nữa thì rốt cuộc vẫn chỉ là một tên hèn
nhát”. Hách Viễn cương quyết trả lời.
“Tôi nghĩ Oa Oa không phù hợp để cậu bảo vệ đâu, dù sao thì hai đứa chênh lệch
tuổi tác quá nhiều”. Dương Tiêu lắc đầu.
“Cháu nghĩ tuổi tác chênh lệch không đáng lo bằng khoảng cách tình cảm giữa hai
người. Hơn nữa, tuổi tác có chênh lệch, sau này mới càng quan tâm đến nhau để
duy trì tình cảm”. Hách Viễn thẳng thắn nói. Anh không nghĩ tuổi tác của Oa Oa
lại có thể ảnh hưởng đến tình cảm của hai người, ngược lại, anh nghĩ, cuộc sống
của mình sau này nếu có Oa Oa bên cạnh nhất định sẽ rất hạnh phúc, thậm chí anh
còn bắt đầu trông mong ngày đó đến thật nhanh.
“Cậu sẽ dốc sức bảo vệ hạnh phúc?”. Dương Tiêu không tin vị Tổng giám đốc kia
có thời gian bên cạnh Oa Oa, càng không tin cậu ta có thể toàn tâm toàn trí yêu
thương Oa Oa.
“Cháu nghĩ cháu có thể làm được”. Hách Viễn gật đầu, nghiêm túc trả lời.
Mạc Sầu và Oa Oa đứng bên ngoài phòng khách nhìn trộm vào trong, mắt nhìn chăm
chăm vào hai người đàn ông như đang đoán câu đố. Rõ ràng lời nói của hai người
đó có mùi thuốc súng nhưng trên khuôn mặt của họ lại hiện diện nụ cười hết sức
điềm tĩnh.
Mạc Sầu dù sao cũng là mẹ Oa Oa, quan sát một hồi lâu mới giơ tay xoa đầu con
gái: “Oa Oa, con thật đen đủi, cậu ấy rất giống bố con.”
Oa Oa không hiểu ý của mẹ, quay đầu hỏi nhẹ nhàng: “Mẹ nói thế là có ý gì ạ? Mẹ
nghe thấy họ đang nói gì sao?”
Mạc Sầu lắc đầu. “Mẹ cũng không rõ họ có ý gì, nhưng mẹ thấy thái độ của Tổng
giám đốc và thái độ của bố con ngày xưa khi đến tìm ông ngoại con để nói chuyện
rất giống nhau, nên mẹ có dự cảm xấu rằng con sẽ gặp đen đủi, chắc chắn là thế
đấy!”
“Ồ, tại sao anh ấy giống bố mà con lại đen đủi?”. Oa Oa thở dài.
“Con không thấy là mẹ gặp đen đủi hai mươi ba năm rồi sao? Chỉ nói riêng trí
thông minh của con thôi, dù sao cũng không bằng mẹ”, về trí thông minh của
mình, Mạc Sầu vẫn luôn rất tự tin.
Nghe mẹ nói vậy, Oa Oa xoa xoa đầu mình. “Mẹ, mẹ nói hơi quá rồi đó, cho phép
mẹ rút lại lời vừa rồi, coi như con không nghe thấy gì.”
Mạc Sầu chưa kịp gật đầu thì Dương Tiêu bỗng quay lại, liếc nhìn hai mẹ con,
ánh mắt đầy hàm ý, khiến Mạc Sầu quên luôn những gì đang định nói.
“Vậy cậu định đến đây sống sao?”. Dương Tiêu thản nhiên hỏi.
“Oa Oa sẽ đến ở chỗ cháu”. Hách Viễn nói luôn những gì mình đang nghĩ trong
đầu.
“Con gái nhà họ Dương sẽ không được phép bước ra khỏi cửa nhà họ Dương trừ phi
đi lấy chồng”. Dương Tiêu ngừng lại rồi nói thêm. “Hay là cậu cưới con gái tôi
đi!”
Oa Oa tròn mắt ngạc nhiên trước tình huống từ trước đến giờ chưa từng có này,
cằm cô và mẹ suýt nữa đập xuống sàn, may mà Mạc Sầu kịp đỡ lấy cằm mình và giơ
tay đỡ luôn cả Oa Oa nên hai mẹ con mới không bị thương tích gì.
Hách Viễn nghiêm túc trả lời: “Vâng, cháu sẽ cưới cô ấy.”
Như nghe tiếng sấm bên tai, lần này thì cằm hai mẹ con không còn giữ được nữa,
tuột khỏi tay Mạc Sầu chuẩn bị đập xuống sàn, chỉ còn chờ xem cằm ai chạm đất
trước thôi.
Lúc này, trên gương mặt Dương Tiêu mới lộ ra một nụ cười hiền từ. “Được, năm
sau sẽ tổ chức đám cưới.”
Lang Hách Viễn gật đầu, chúm miệng đáp: “Mặc dù thời gian gấp gáp nhưng cháu
hứa sẽ đem đến cho Oa Oa một lễ cưới tuyệt vời nhất.”
Dương Tiêu mỉm cười. “Đó không phải là việc tôi lo lắng”. Ông vừa nói vừa đứng
dậy, liếc nhìn Oa Oa. “Tôi muốn hỏi câu cuối cùng, cậu chắc chắn chứ?”
Hách Viễn nhẹ nhàng đáp: “Cháu quyết định rồi.”
“Vậy thì sau này không được hối hận, đã lấy con gái tôi, đã đưa nó ra khỏi cửa
này thì không phép thay đổi!”. Dương Tiêu bỗng nở nụ cười, nhét vào tay Hách
Viễn thứ gì đó rồi quay về phía vợ, nháy mắt với bà, giơ hai ngón tay hình chữ
V. “Thế nào, bà xã, tốc độ của anh thế nào?”
Mạc Sầu thẫn người hồi lâu mới hiểu rõ ý đồ của chồng, trong lòng hết sức cảm
phục, “Ông xã, em phát hiện ra anh là ông bố thông minh nhất trên thế giới
này”. Ngừng lại một lúc, nhìn về phía Hách Viễn, bà nói thêm: “Nhưng cũng là
ông bố vợ ghê gớm nhất.”
Cậu nhóc Hách Viễn này thật đáng thương... thật quá đáng thương.
Hách Viễn được vợ chồng
Dương Tiêu giữ lại ăn cơm, nhờ vậy mà được biết về học lực thật của Oa Oa, thậm
chí là hiểu thêm về cách thức giáo dục của gia đình này như thế nào để biến Oa
Oa thành người mơ mơ màng màng như vậy.
Ví
dụ 1:
“Oa Oa à, nồi cơm điện vì sao không sáng?”. Mạc Sầu
vội hỏi.
Oa Oa không hề lại gần xem sao, chỉ ngồi một chỗ trong phòng ăn, trả lời bâng
quơ: “Mẹ, mẹ đã cắm điện chưa?”
“Vớ vẩn, rõ ràng là mẹ cắm rồi”. Mạc Sầu oan ức trả lời.
“Ồ, vậy là mẹ chưa đổ nước”. Oa Oa tập trung vào món sườn xào chua ngọt trước
mặt, Hách Viễn chưa kịp gắp thức ăn, Oa