
ng, Hách Viễn bỗng im lặng.
Bề ngoài căn nhà giống như những ngôi nhà bình thường khác, nhưng hệ thống an
ninh bên trong lại khiến người ta phải kinh ngạc. Oa Oa phải in dấu vân tay qua
một chiếc gương nhỏ mới mở được cửa lớn, còn Hách Viễn theo sau, vừa bước vào
cửa đã nghe một âm thanh cảnh báo đanh sắc, chói tai, vẫn chưa hết, tiếp đó còn
nghe thấy “rầm” một cái, sau nữa là tiếng ai đó kêu lên thất thanh.
Oa Oa căng thẳng ngước lên lầu, thì thầm: “Xong rồi, mẹ em lại bị dọa cho chết
khiếp rồi.”
Hách Viễn liếc mắt nhìn Oa Oa. “Mẹ em thường xuyên bị giật mình thế sao?”. Phải
chăng sau khi gia đình họ về ở ẩn, kẻ thù vẫn thường xuyên đến gây sự? Như thế
này thật nguy hiểm!
Oa Oa bình tĩnh vô tư ngỏng cổ lên lầu, gọi lớn: “Mẹ, lần này là gián hay là
kiến hả mẹ?”
Từ trên lầu vọng xuống một giọng nói dịu dàng: “Đúng thật là... đường điện nhà
người ta đang yên ổn, lại bị ba bố con lắp mấy thứ phát ra âm thanh quái quỷ
này, thật là không thể chịu nổi.”
Oa Oa quay lại nhìn Hách Viễn, cười trừ: “Đây chỉ là sự cố bất ngờ, sự cố bất
ngờ thôi, anh đừng lo lắng, hì hì... Sau khi nghỉ hưu, bố có sở thích lắp đặt
mấy thứ cổ quái khác thường như chuông cảnh báo, máy theo dõi, máy nhận biết...
Để mẹ khỏi chạm tay vào ổ điện trước cổng, có thể nguy hiểm đến tính mạng, bố
đem các thứ về, càng lắp càng phức tạp, thành ra đường điện trở nên hỗn loạn
thế này đây. Mặc dù trước đó có người chỉnh rồi, nhưng bố em lại lắp, khiến mẹ
em đến hoa mắt chóng mặt.”
Hách Viễn gật gật đầu, nhếch lông mày tự đắc. “Không cần giải thích nữa, nói
tóm lại, em và mẹ giống nhau y hệt.”
Oa Oa trừng mắt nhìn Hách Viễn. “Này nhé, ít nhất em cũng chưa bao giờ bị điện
giật.”
“Ồ, hiểu rồi, vậy là em tiến hóa hơn mẹ em một chút đấy!”
Nhưng chỉ tiến hóa ở điểm không chạm vào điện mà thôi.
May sao bố Oa Oa không có nhà. Còn mẹ cô thì... trông rất là... dễ thương.
Mẹ Oa Oa dưa Hách Viễn vào phòng khách ở tầng một rồi vội vàng vào thư phòng
gọi điện thoại. Hách Viễn ngồi ở phòng khách, nghe bập bõm được vài câu:
“Ừ, cuối cùng cũng dưa một đứa con trai về ra mắt.”
…
“Được, em sẽ không tiết lộ.”
…
“Cậu này mặc vest, xem ra không đi với ai khác.”
…
“Cơ thể có vẻ khỏe mạnh, đầu đủ lớn, chắc là có thể chịu được khoảng năm phút.”
…
“Anh muốn em tìm đao? Đao của anh không phải đã cất rồi sao? Trong ngăn kéo của
Nám Nám vẫn còn một con à? Được, em biết rồi.”
…
“Khi nào anh về? Em sợ không kịp.”
…
“Được, em sẽ tranh thủ giữ cậu ta, anh về nhanh nhé!”
…
Hách Viễn đang cầm cốc cà phê, định đưa lên miệng, nghe thấy vậy liền giật mình
khiến miệng bị bỏng một chút.
Dưới áp lực tinh thần lớn như vậy, Hách Viễn không còn khăng khăng nghĩ rằng bố
mẹ Oa Oa sẽ đối xử tốt với mình, đó chỉ là suy nghĩ viển vông mà thôi. May mắn
thay, bên cạnh còn có Oa Oa liên tục trấn an, Hách Viễn mới bình tĩnh hơn một
chút, nhưng điều này cũng giống như bữa cơm no trước khi tù nhân chịu án tử
hình, chỉ là để phạm nhân trước khi chết cảm thấy yên tâm hơn vài phần mà thôi.
Hách Viễn bắt đầu nghĩ sâu hơn và nhận ra mình đến đây chính là đến với cái
chết.
Đây không phải là đạo lí “ta không vào địa ngục thì ai vào?” ư?
Lẽ nào vì lớn tuổi rồi nên dù là người con gái thế nào cũng phải bắt họ ở bên
mình, không cần biết đầu óc có vấn đề hay không, thậm chí là dựa theo bản năng
của loài động vật dũng mãnh, chọn bạn đời càng “non” càng tốt sao?
Điều này... Oa Oa có “tươi non” hay không chưa nói đến, nhưng chỉ vì “tươi non”
mà bản thân tan xương nát thịt thì chữ “non” này thật khó theo đuổi.
Không còn lời nào để nói.
Vì thế, đến bây giờ, Lang Hách Viễn vẫn không hiểu nổi rốt cuộc vì sao mình lại
yêu Oa Oa, không những thế còn vì tiếng sét ái tình mà đến ra mắt, rồi còn phải
đối mặt với sự uy hiếp của ông bố vợ xã hội đen này nữa.
Nhưng anh hiểu rằng cuộc gặp mặt giữa mình và bố Oa Oa sẽ là một cuộc đọ sức
gươm đao đẫm máu giữa hai người.
Rất... rất đáng để chờ đợi.
Oa Oa chăm sóc Hách Viễn tận tình, rót thêm cho anh một cốc cà phê nữa. “Cái
này sẽ giúp đầu óc anh tỉnh táo, thêm một cốc nữa nhé!”
“Không cần cà phê nữa, anh nghĩ tốt nhất là em nên chuẩn bị thuốc trị thương
đi!”
“Anh thật giống Cát Cát, sau khi đến nhà em, cậu ấy mới học được cách dùng
thuốc trị thương đó!”. Oa Oa thật thà nói.
Nghe tên một người lạ từ miệng Oa Oa, Hách Viễn bèn nhìn cô với ánh mắt lạnh
lùng. “Con trai?”
Từ trước đến giờ, Oa Oa chưa từng thấy thái độ của Hách Viễn như vậy, ánh mắt u
tối khiến người ta rùng mình, môi nở nụ cười lạnh lùng, khuôn mặt rõ ràng trông
vẫn rất hiền nhưng cô lại không dám đùa với anh nữa.
Dường như cô vừa chọc tức một con sói dữ vậy.
Oa Oa không hiểu tại sao Tổng giám đốc của mình đột nhiên lại thay đổi thái độ
như vậy, chỉ dám