Teya Salat
Tốt Nghiệp Rồi Kết Hôn Thôi

Tốt Nghiệp Rồi Kết Hôn Thôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325744

Bình chọn: 7.00/10/574 lượt.

phía trước. Nhưng có một em vừa cắn móng tay vừa tiến lại, giật giật tay áo của
Oa Oa, hỏi thầm: “Chị Oa Oa, đây là bố của chị à?”

Câu hỏi của em bé làm cho Oa Oa thấy rất bối rối. Quay đầu lại, cô bắt gặp sắc
mặt như đít nồi của ông chủ, mỉm cười nói: “Tiểu Trần, đây không phải là bố của
chị Oa Oa mà là chú.”

Cô vừa nói xong thì một bé gái rất đáng yêu liền chạy đến trước mặt Lang Hách
Viễn, rất tự nhiên hét to một câu: “Chú, chú là chú của chị Oa Oa thì cũng là
chú của chúng cháu, chúng cháu cũng yêu quý chú”. Nói xong, bé con còn túm lấy
vạt áo của Hách Viễn để bày tỏ sự yêu mến.

Oa Oa lặng lẽ dành cho Hách Viễn ba giây tưởng niệm, trong bụng thầm nghĩ, anh
chắc đang tức đến phụt máu tươi ra mất. Cũng đúng, thật khó tránh khỏi cảm giác
bực tức trong hoàn cảnh này. Nhẫn nại, nhẫn nại... Hách Viễn, nhất định phải
nhẫn nại, em sẽ lập tức giải thích hộ anh, em nhất định sẽ giải thích hộ anh.

Nghĩ thế, Oa Oa bèn quay lại, dịu dàng nói với cô bé: “Tiểu Mỹ ngoan, đây không
phải là chú của chị, mặc dù nhìn bề ngoài, anh ấy hơi già một chút, nhưng làm
sao có thể là chú của chị được? Các chú của chị năm nay đều đã hơn bốn mươi
tuổi rồi, còn anh này chưa đến bốn mươi mà.”

Sau khi nghe Oa Oa giải thích, cô bé liền hoài nghi hỏi lại: “Nhưng chị Oa Oa,
chẳng phải chính chị nói vị này là chú sao?”

Thầy giáo Tiểu Lý đứng bên cạnh liền nói đỡ cho Oa Oa: “Tiểu Mỹ, em nên gọi vị
này là chú, anh ấy và chị Oa Oa không có quan hệ gì...”

Oa Oa thở phào, may sao vẫn còn có thầy giáo Tiểu Lý hiểu cho.

“Em và chị Oa Oa là cùng một thế hệ, vì thế, chị Oa Oa cũng sẽ gọi vị này giống
như em gọi, các em gọi chú đây là chú là đúng rồi.”

Lần này thì ngay cả mặt Oa Oa cũng đen như đít nồi, trên đầu như có cả đàn quạ
bay qua, cô không ngẩng đầu lên cũng biết chắc chắn bây giờ, Hách Viễn đang dồn
hết máu lên mặt, không khéo còn đứt cả mạch máu não cũng nên.

Gọi 120 đi, ông chủ! Thuộc hạ chỉ có thể làm được đến thế mà thôi!

Lang Hách Viễn thu lại nét mặt cứng đờ, ngồi xuống trìu mến nhìn Tiểu Mỹ vẫn
còn đang do dự không biết nên xưng hô thế nào, cười nói: “Ngoan nào, nếu vẫn
chưa hiểu thì không cần gọi là chú, sau này, cứ gọi anh là anh rể, thế là được
rồi.”

Tiểu Mỹ nghe xong bèn trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Lang Hách Viễn ba giây rồi
quay sang, kinh hoàng hét lớn: “Chị Oa Oa, chú ăn hiếp chị này...”

Im lìm.

Đàn quạ vừa bay qua đầu Oa Oa lại xuất hiện lần nữa...

Oa Oa cảm thấy lúc này, mình nên nói vài lời an ủi để bù đắp lại tâm hồn ngây
thơ của Tiểu Mỹ vừa bị Hách Viễn làm tổn thương. Vì thế, cô mỉm cười, thản
nhiên nói với Tiểu Mỹ: “Không có gì đâu, chị Oa Oa của em cũng đã từng ăn hiếp
người ta rồi!”

Hự!

Thầy giáo Tiểu Lý nghe Oa Oa trả lời xong chỉ còn biết ôm mặt đau khổ quay đầu
đi.

Lang Hách Viễn ngồi trước mặt Tiểu Mỹ, nheo nheo mày, cố nén cười, rồi anh cầm
tay Tiểu Mỹ đứng dậy, nói: “Đi, chúng ta đi vào nào, không ai được nói là quen
biết chị ấy, thật xấu hổ quá đi...”

Thái độ của Hách Viễn chọc Tiểu Mỹ cười khanh khách, cô bé ngoan ngoãn nghe
lời, cùng chú đẹp trai bước vào phòng học, để lại Oa Oa đang ngẩn ngơ vì bị nụ
cười của Lang Hách Viễn hút hồn đứng đó cùng thầy giáo Lý, nghĩ cách giáo dục
lại Tiểu Mỹ, đưa cô bé về đúng quỹ đạo.

Oa Oa vừa không để ý đã thấy qua cánh cửa kính, Tiểu Mỹ đang thơm vào má chú
Hách Viễn. Anh cười cười, nghiêng mặt lau nước miếng dính đầy trên má.

Phòng học từ khi Lang Hách Viễn bước vào lập tức đông hẳn lên.

Các em nữ đột nhiên ầm ĩ, sôi nổi như một đàn chim vỡ tổ, không thể nào giữ
trật tự được. Còn các bạn nam lại dành ánh mắt đau khổ cho Oa Oa, lộ rõ trạng
thái phẫn nộ.

Oa Oa cũng cảm thấy xót xa, cô gãi gãi đầu, không biết nên làm thế nào, đành
ngượng ngùng đi đến trước mặt thầy giáo Lý lúc này đang phiền muộn và xin lỗi.

Nhìn thầy có vẻ phiền muộn. Bây giờ, không chỉ mình Tiểu Mỹ gây rối mà tất cả
các bạn nhỏ đều gây rối rồi, có lẽ sau khi Oa Oa và Hách Viễn rời khỏi đây,
thầy giáo sẽ rất bận để ổn định lại lớp học.

Oa Oa cười, gượng gạo đặt tay lên vai thầy, tự trách mình: “Thực ra, cũng không
thể trách các em ấy, đến em khi gặp ông chủ cũng thường xuyên lệch lạc như vậy
đấy, cho đến tận bây giờ, em cũng vẫn chưa làm nổi việc gì bình thường được.”

Không ngờ trước chia sẻ đó của cô, thầy Lý chỉ điềm nhiên trả lời: “Đấy là vì
từ trước đến giờ, em có bình thường bao giờ đâu. Em phải biết rằng các em kia
từ trước tới nay chưa từng như thế này bao giờ.”

Oa Oa nhìn thầy Lý mặt mày phúc hậu chằm chằm, từng từ từng từ một bật khỏi kẽ
răng: “Thầy Lý, người trong thôn này đều biết khen ngợi người khác thế sao?”

Lệ ròng...



Theo tiểu thuyết tình
yêu, cho dù là Đại Lục hay Đài Loan, nhất định phải có một nhân vật nữ xấu xa
kinh điển, thoắt ẩn thoắt hiện, tới như gió mà đi còn nhanh hơn. Khi đến quấy
nhiễu thì ồn ào như một trận bom nguyê