Old school Swatch Watches
Tốt Nghiệp Rồi Kết Hôn Thôi

Tốt Nghiệp Rồi Kết Hôn Thôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325663

Bình chọn: 10.00/10/566 lượt.

thấp thỏm không yên đấy thôi, còn Hách Viễn
chắc chắn là quen làm Hoàng Thế Nhân rồi, người đi vay lại rêu rao mình có
quyền đòi nợ...

Thế này không ổn, thế này thật sự không ổn!

Động tác nhắm mắt nghĩ ngợi của Oa Oa làm Lang Hách Viễn bỗng mủi lòng, anh
lưỡng lự hồi lâu, không biết nên tiếp tục hôn cô hay cố kìm nén ngọn lửa đang
hừng hực trong người, cuối cùng quyết định kéo Oa Oa lại lòng mình, hai tay nắm
chặt lấy cổ tay cô. Oa Oa ngẩn người nhìn khuôn mặt Hách Viễn bỗng kề sát lại
cô, nói không thành lời. Hơi thở của anh trở nên có tính chiếm hữu, lại nguy
hiểm khác thường, cô vừa miễn cưỡng dựa vào, anh liền hôn cô.

Lần này, Oa Oa thật sự bị sét đánh, đánh đến triệt để, từ đầu tới chân, toàn
thân như bị dòng điện cao áp chạy qua, cô run cầm cập, vì Hách Viễn không cố
luồn qua răng cô, mơn trớn lưỡi cô mà chuyển hướng tấn công vào dái tai mẫn cảm
của cô.

Cùng với hơi thở nặng nề của ông chủ bên tai, Oa Oa bắt đầu ra sức chống cự. Cô
không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng cô dám khẳng định chắc chắn rằng chẳng
phải chuyện gì tốt đẹp.

Nhưng cánh tay của Hách Viễn cứ ôm chặt lấy eo Oa Oa, lưỡi anh trêu đùa tai cô,
không chịu rời ra. Oa Oa cảm thấy mặt mình đang nóng bừng bừng như lửa đốt, cô
thở không ra hơi, chặn hai tay trước ngực Hách Viễn, nói: “Lang... Tổng giám
đốc Lang... chúng ta không đi bây giờ thì đến trưa cũng không tới kịp đâu.”

Thấy Oa Oa đột ngột chuyển chủ đề, Hách Viễn lưu luyến hôn nhẹ lên môi cô rồi
ghé sát vào tai cô, thì thào: “Anh chỉ mong mãi mãi không kịp...”

Oa Oa nhìn Hách Viễn đầy vẻ oán trách.

Người ta nói các nhà tư bản đều không thích làm từ thiện, vi phú bất nhân, bây
giờ, xem ra cô đã tận mắt chứng kiến rồi. Nếu quả đúng như thế thì mấy nữa, cô
sẽ chấn chỉnh anh, để anh trở thành người có tiền nhưng vẫn có tình người, kiếm
được nhiều tiền nhưng không có lòng từ thiện thì đúng là Sói xám!!! Nghĩ vậy,
Oa Oa liền nghiêm túc nói: “Em vẫn còn một điều kiện...”

Hách Viễn nghe thấy Oa Oa đột nhiên đưa ra diều kiện hẹn hò liền không vui,
không phải khi nãy, cô đã nói, điều kiện hẹn hò là hôn nhau sao? Nhất định anh
sẽ đáp ứng cho cô, cô còn muốn gì nữa?

“Mỗi năm, anh phải đưa cho em một ít quần áo mà anh không mặc, một ít sách mà
anh không dùng để em tặng cho các bạn nhỏ”. Oa Oa chúm miệng nói.

Hách Viễn nhíu mày: “Ý của em là mang Armani và Winning tặng cho các em nhỏ ư?” [Armani: Tên
một hãng thời trang nổi tiếng của Ý; Winning: Tên tác phẩm của nhà văn Jack
Welch'>


Oa Oa ngẩn người một lúc lâu rồi thở dài một tiếng, cuộc sống của nhà tư bản và
cuộc sống của những người bình thường thật quá khác biệt, đến đồ dùng cũng
không thích hợp để mang đi quyên góp, chả trách mà thời kì đầu xây dựng đất
nước, người ta đã ra sức kêu gọi quân bình sản xuất, quân bình tài sản, đám tư
bản này sinh ra đã không biết cái gì là phổ thông, cái gì là công ích, quân
bình là đáng đời.

Thế nhưng, Oa Oa vẫn bĩu môi trách: “Không thích quyên góp thì thôi, có ai ép
anh đâu.”

Hách Viễn nhìn vẻ mặt tức giận của Oa Oa, cố kiềm chế lòng phẫn nộ. Đừng nghĩ
anh không hiểu ánh mắt láo liên kia là gì, nha đầu này chắc chắn lại muốn chạy
rồi.

“Nếu ai đó chủ động hôn anh một lần, anh sẽ nghĩ xem có nên thành lập một quỹ
từ thiện đứng tên Oa Oa hay không, chuyên giúp đỡ các bạn nhỏ có hoàn cảnh khó
khăn đi học...”. Hách Viễn còn chưa dứt lời thì Oa Oa đã bá lấy cổ anh, những
lời anh muốn nói tiếp theo đó đã bị đôi môi ngọt ngào của cô chặn lại.

Oa Oa vừa vui vẻ mơn trớn dùa nghịch đôi môi của Hách Viễn vừa vạch kế hoạch
trong đầu: Sắp sửa năm mới rồi, nhân cơ hội này phải lừa Hách Viễn rút ra mười
vạn, hai mươi vạn để mua thêm được quần áo cho các em mới được.

Nghĩ xong kế hoạch, cô cũng kết thúc luôn công việc bán thân cho “quỹ Oa Oa”
của mình, nhưng Hách Viễn vẫn lưu luyến môi cô, không muốn dừng lại. Oa Oa đang
mải tính xem việc mua quần áo cho các em cần bao nhiêu tiền thì bỗng cảm thấy
anh lại áp sát vào mình. Nhận thức được ý đồ bất chính của anh, cô lập tức quay
lại, hai tay bịt chặt miệng, mắt mở to, giọng khàn khàn: “Anh không được hôn
tùy tiện, cái này phải đổi tiền.”

Ý nghĩ muốn bóp chết Oa Oa của Lang Hách Viễn lại một lần nữa nổi lên, không
tài nào đẩy lùi đi được. Hách Viễn ngoắt ngoéo lái được xe đến điểm quyên góp
cũng là lúc mặt trời đã lên cao, giữa trưa rồi.

Mặc dù bụng không ngừng réo ầm ĩ vì đói, liên tục nuốt nước bọt nhưng khi nhìn
thấy các em nhỏ và thầy giáo đang đợi mình. Oa Oa liền cảm thấy rất vui sướng,
lập tức tháo dây an toàn để chạy về phía các em. Hách Viễn sợ cô sẽ bị va đầu
vào kính liền rướn người mở cửa cho cô. Oa Oa như con chim sổ lồng, “a... a...”
nhảy tốt xuống, chạy đến ôm lấy các em. Rõ ràng các em nhỏ này rất thân thiết,
gần gũi với cô, vì đã quá giờ hẹn rất lâu nhưng chúng vẫn đứng đây đợi cô,
không chịu đi ăn cơm.

Thấy Oa Oa xuống xe với một người lạ, bọn trẻ đều do dự, không muốn tiến lên