
ống cự của Oa Oa đều vô ích, Hách Viễn đã tiến tới trước ghế sofa, lẳng cô
xuống. Oa Oa “A” lên một tiếng rồi đổ nhào xuống ghế.
Trong tâm trí Oa Oa lần lượt hiện ra các cảnh kinh điển xuất hiện trong mấy
cuốn tiểu thuyết diễm tình, động tác, hoàn cảnh đều đúng cả, lẽ nào đây lại là
bước đầu tiên của cảnh H được đồn đại? Nghĩ đến khả năng này, Oa Oa lập tức tìm
cách trốn khỏi sofa nhưng đã nhanh chóng bị anh tóm lấy cổ tay giữ lại. Ánh
nắng từ phía sau chiếu ngược vào Hách Viễn điểm một vầng hào quang, hệt như
hình ảnh tài tử điện ảnh Lương Triều Vĩ bao lần xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Cô bỗng bị hình ảnh trước mặt làm ong ong đầu óc, tim đập liên hồi, chỉ có thể
sững sờ: “Cái này... cái này... Hách Viễn, giờ anh vẫn chưa hết ham muốn ư?”.
Lẽ nào ngực Hồng Hinh đã qua thẩm mĩ thật nên không hợp khẩu vị của anh ta? Vừa
rồi ăn vẫn chưa no nên giờ chạy đến hạ thủ với cô ư? Nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ
có khả năng đó...
Nghe câu này xong, anh nghĩ ngay tới nửa phần đời còn lại của mình, nếu tiếp
tục thế này sẽ không thể sống lâu được, vì thế, anh không ngừng tự nhắc nhở
mình, nhất định phải bình tĩnh. Bất kể Oa Oa nói gì cũng coi như cô chưa từng
nói.
“Nếu anh vẫn còn ham muốn thì em sẽ làm gì?”. Hách Viễn trầm giọng, lạnh lùng
hỏi.
Oa Oa cố gắng nhớ lại mấy tiểu thuyết diễm tình đã đọc, gần đây, một tác giả có
nói tự mình H thì không được, nhưng bên dưới lại không đưa ra cách giải quyết,
cô đành nuốt nước miếng nói: “Anh định lấy em để lấp đầy sao?”
Đây là việc rất có thể xảy ra, thông thường trong tiểu thuyết đều nói như vậy.
Ánh mắt Hách Viễn dừng lại trên môi cô, bất giác trầm giọng xuống: “Anh muốn
thế đấy, em cho không?”
Vô lý, cô cho mới là lạ!
“Không cho có bị đuổi việc không?”, vốn định trả lời thẳng thắn, nhưng nghĩ đến
khả năng bị sa thải, Oa Oa kinh sợ ngẩng đầu.
Nghe nói ép buộc không được liền sa thải cũng là một trong những chiêu bài mà
các nhà tư bản hay dùng.
Lang Hách Viễn miễn cưỡng kiềm chế cơn kích động chỉ muốn đâm đầu vào tường,
liếc nhìn vẻ sợ hãi của Oa Oa, hơi nhếch miệng, rướn người áp sát vào, lướt nhẹ
bên môi cô hỏi:
“Nếu không phải là đuổi việc mà là cho em tiền thì sao?”
“Thế thì em phải xem bao nhiêu tiền mới có thể trả lời anh được”. Oa Oa thành
thực trả lời.
“Hay nói cách khác, nếu em đồng ý ở cùng anh, anh sẽ tặng em thứ giá trị nhất,
em thấy sao?”. Hách Viễn nói hàm ý rồi nhẹ nhàng hôn lướt qua cổ Oa Oa.
Oa Oa thấy nhột, chỉ muốn tìm cách thoát ra. “Tặng... tặng gì ạ?”. Oa Oa lắp
bắp hỏi.
“Anh, tặng anh cho em, thế nào?”. Hách Viễn nhẹ nhàng trả lời.
Oa Oa nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi đáp. “Anh cũng được, nhưng anh không đáng
tiền!”
Xin đi, Tổng giám đốc, thời buổi khủng hoảng kinh tế này, nuôi thêm một người
tốn bao nhiêu tiền, hơn nữa, anh toàn qua lại mấy nhà hàng cao cấp, mặc cũng
toàn hàng hiệu, xem cũng chỉ xem sách kinh tế, như thế làm sao cô nuôi nổi?
Vẻ mặt mơ hồ của Oa Oa khiến Hách Viễn không kìm nổi, chỉ muốn hôn cô. Trong
thời đại này, những người con gái thuần khiết, tốt bụng như Oa Oa thật là hiếm.
Rất nhiều người nghe thấy danh tiếng của Hách Viễn là nghĩ ngay tới tiền bạc,
gia cảnh nhà anh. Chỉ có mình Oa Oa là suy nghĩ những chuyện không thực tế
nhất. Anh có thể đánh cược với bất kì ai, điều Oa Oa đang nghĩ nhất định là
đang lo không nuôi nổi anh, nhất định là như thế!
“Ngốc ạ!”. Anh miệng thì nói thế nhưng mắt lại ánh lên nét cười: “Tặng anh cho
em, thế là em tự nhiên đã có Hoa Hạo rồi, sau này, em muốn gì lại không có cho
em sao?”
Trời! Đại ca, không phải anh vì bộ ngực giả của Hồng Hinh mà hồ đồ rồi chứ? Cái
này đâu thể tùy tiện tặng cho ai được! Có lẽ nào Tổng giám đốc vừa ra ngoài đã
biết được tin gì không lành nên tuyệt vọng? Thế cũng không đến nỗi đem Hoa Hạo
ra tặng cho một cô gái bình thường như Oa Oa chứ?
Rốt cuộc là tin xấu gì mà có thể khiến Tổng giám đốc bị kích động đến như vậy?
“Đúng rồi, có phải Hoa Hạo sắp phá sản rồi không?”
Oa Oa vừa buột miệng nói ra giả thiết liền bị Hách Viễn lật người như đồ chơi,
tét vào mông một cái. “Em nói bừa gì thế hả?”
Oa Oa dựa vào sofa do dự một lát, nghiêng mặt nhìn trời ngẫm nghĩ, như thế cũng
không đúng, giả dụ như Hoa Hạo sắp phá sản lại tặng cho cô thì càng làm cho Hoa
Hạo nhanh chóng đóng cửa mà thôi, nói như thế thì không phải là vấn đề của Hoa
Hạo, lẽ nào là...?
“Hách Viễn, anh mắc bệnh nan y à?”. Nói đến đây, Oa Oa bắt đầu rơm rớm nước
mắt. Mặc dù bình thường Hách Viễn lúc nào cũng nghiêm khắc, hay quát tháo, ăn
hiếp cô, nhưng thiếu anh thì cô lại thấy khó chịu đến kì lạ.
“Dương Oa Oa!”. Hách Viễn hét lên, xóa tan bầu không khí trầm lắng, đau thương
bao quanh.
Xem ra không thể xảy ra khả năng này được, vậy thì khả năng cuối cùng chắc chắn
là vì cô rồi.
Cô lấy hết can đảm, chấp nhận bị Hách Viễn cười thối mũi, nói ra giả thiết cuối
cùng: “Thế c