Snack's 1967
Tốt Nghiệp Rồi Kết Hôn Thôi

Tốt Nghiệp Rồi Kết Hôn Thôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325694

Bình chọn: 9.00/10/569 lượt.

cảm thấy mình như có triệu
chứng của chảy máu não, mạch máu đang nhanh chóng vỡ ra, máu gần như bắt đầu
chảy ngược.

Hai tay của cô đã bị anh ép sang hai bên người, toàn bộ chút lí trí còn lại cô
đều dành để nghĩ xem làm sao thoát khỏi tình cảnh này. Anh quá mạnh mẽ, cô
không có cơ hội nào để phản kháng hay bỏ chạy, khuôn mặt đỏ bừng lên.

Lang Hách Viễn cúi đầu nhìn gương mặt khổ sở của Oa Oa, hơi nhíu mày, thở một
hơi rồi mới buông cô ra.

Đáng chết, lý trí của anh trong phút chốc đã biến mất, không thể kiềm chế nổi.
Vừa rồi, anh thực sự muốn Oa Oa là của riêng mình cả đời, không cho phép ai
được hôn cô. Cái suy nghĩ đó không sai, chỉ sai ở chỗ anh đã quá vội vàng, e
rằng Oa Oa đã bị anh làm cho phát sợ.

Trong lúc hoảng loạn, Oa Oa vẫn không sao quên được trước đó, anh đã hôn cô như
thế nào, hình như mùi vị cũng không đến nỗi, có cả vị dịu mát của bạc hà.

Cô ngồi nghiêm chỉnh lại, ra sức hít thở, chỉ thấy toàn thân mềm nhũn, đầu óc
như đang ra khỏi quỹ đạo, đình công không làm việc nữa.

Nghĩ tới mười phút, cô mới tìm được chủ đề: “Hách Viễn...”

“Ừ?”

“Nếu... nếu chúng ta yêu nhau, có phải là ngày nào cũng phải hôn không?”. Oa Oa
lấy hết dũng khí để nói ra cái thắc mắc trong lòng mình.

Lang Hách Viễn nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi nhìn cô, trả lời dứt khoát: “Bắt
buộc ngày nào cũng phải hôn.”

Oa Oa gật đầu. “Ừm, vậy thì chúng ta yêu nhau đi!”



Thực ra, khi Oa Oa đồng ý
hẹn hò, Hách Viễn lại cảm thấy không vui.

Anh có cảm giác như mình đang bán thân. Chẳng lẽ với Oa Oa, chuyện hôn anh lại
có sức hấp dẫn hơn là hẹn hò với anh? Nha đầu này thật hiểu cách làm tổn thương
lòng tự tôn của đàn ông.

Ngược lại, Oa Oa bắt đầu cảm thấy nghi hoặc vì Lang Hách Viễn vẫn trầm ngâm hồi
lâu, không nói gì. Chẳng nhẽ anh không thể hoàn thành nổi nhiệm vụ khó khăn,
đầy thách thức là ngày ngày hôn cô chăng? Thế thì cứ nói sớm đi, cô cũng không
muốn làm khó anh, suy cho cùng thì tuổi tác cũng không tha cho ai, cách ba ngày
hôn một lần cũng được mà, nhưng một tuần mà chỉ hôn một lần thì không được.

Vì vậy, cô tỏ vẻ rất thông cảm nói: “Thực ra, nếu tình trạng sức khỏe của Tổng
giám đốc không cho phép, em cũng không ép anh hôn đâu.”

Im lìm.

Trước sự im lặng đầy khó hiểu của Lang Hách Viễn, Oa Oa chỉ dám cẩn trọng đưa
mắt nhìn trộm thái độ của anh.

Những ngón tay bấu chặt vào vô lăng, hai mắt anh nhìn về phía trước, một hồi
lâu sau mới chầm chậm nói: “Em yên tâm, anh không sao, không tin thì em thử
đi!”

Oa Oa chớp chớp mắt, não bộ bắt đầu làm việc với tốc độ cao. Cân nhắc lợi hại
hồi lâu, cô nghiêm túc nói: “Thế thì thử lại xem sao!”

Lang Hách Viễn chắc rằng xe của mình không thể đi tới điểm quyên góp rồi, chiếc
xe vừa khởi động lại dừng lại bên đường, lần này, anh kéo Oa Oa về phía minh,
ôm chặt cô trong lòng. Oa Oa bị ông chủ tấn công đột ngột, chỉ có thể thuận
theo, dựa vào ngực anh. Hơi ấm của anh truyền sang cơ thể nhỏ bé của cô. Mặt Oa
Oa chợt đỏ bừng.

Mùi hương bạc hà nhè nhẹ phảng phất, Oa Oa lòng dạ rối bời, muốn thoát khỏi vòng
tay Hách Viễn nhưng cánh tay anh không chịu buông ra, buộc cô chỉ có thể ngoan
ngoãn dựa vào ngực anh.

“Oa Oa...”

“Dạ?”. Anh đột nhiên dùng giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp gọi cô như vậy, khiến cô
không thể an tâm nổi. Lẽ nào Tổng giám đốc đang có ý định gì không trong sáng?

Lang Hách Viễn cảm thấy mình như phát điên lên. Nha đầu này giống như con mèo,
cứ meo meo ngoan ngoãn dựa vào ngực anh, lại còn có cả những cử chỉ nũng nịu,
phát ra những âm thanh nhẹ nhàng, êm ái... Cô không biết những âm thanh ấy khiến
đàn ông hồn bay phách lạc hay sao?

Hách Viễn ho một tiếng, điều chỉnh lại tư thế ngồi, lên lớp giáo huấn: “Không
có gì thì không được ngồi lên chân của đàn ong!”

Oa Oa mơ màng nhìn Hách Viễn, khó hiểu hỏi: “Tổng giám đốc, không phải là anh
kéo em ngồi lên sao?”

Lang Hách Viễn kiềm chế ý nghĩ muốn bóp chết mình, sau đó thì sẽ bóp chết Oa
Oa, nhưng nhìn thấy ánh mắt mơ màng, vô tội của Oa Oa, anh quyết định cứ bóp chết
cô ấy trước cái đã.

“Anh kéo em ngồi lên bao giờ?”. Gân xanh hai bên thái dương anh giật giật, sắc
mặt sầm xuống một cách dáng sợ.

Oa Oa sợ hãi nhìn sếp, rõ ràng chỉ có Hoa Hạo sụp đổ, cổ phiếu mất giá hay bị
người ta lừa gạt mới có thể có phản ứng thế này. Gần đây, sếp tổng không được
dễ gần cho lắm, giờ còn nhìn cô bằng ánh mắt ác cảm như thế, khiến cô không thể
không e ngại, suy nghĩ lại những việc mình đã làm.

Đúng, cô không nên lấy bức tường làm gương.

Đúng, cô không nôn vừa nấc vừa nói những lời điên rồ.

Đúng, cô không nên bẻ gãy trục bánh xe.

Đúng, cô không nên mua găng tay cho anh.

Nhưng xin đi, người đề nghị hẹn hò là anh ta mà, sao lại làm như là cô yêu cầu
vậy?

Làm Dương Bạch Lao cũng phải có đạo đức nghề nghiệp của Dương Bạch Lao, như cô
đấy, thời gian mắc nợ chẳng phải cứ