XtGem Forum catalog
Tốt Nghiệp Rồi Kết Hôn Thôi

Tốt Nghiệp Rồi Kết Hôn Thôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325062

Bình chọn: 8.00/10/506 lượt.

phải chạy lên phía trước
cho mà xem. Theo bản năng, cô tiến lên hai bước về phía biển dừng xe, liền
nghe một giọng đàn ông trầm trầm vang lên: “Sao muộn thế này rồi mà vẫn chưa
về nhà?”

Rất quen thuộc, rất thân thiết và cũng rất lạnh lùng.

Oa Oa kinh ngạc nhìn lại, phát hiện ra đó chính là chiếc xe của Lang Hách Viễn.
Cửa xe hạ xuống một nửa, anh nhìn về phía cô trong ánh đèn mờ ảo, đã quá quen
với khuôn mặt tê liệt này. Oa Oa lập tức mỉm cười theo phản xạ: “Tổng giám đốc,
tôi làm thêm giờ.”

“Thêm giờ? Hôm nay không có cuộc họp nào, cô làm thêm cái gì?”. Lang Hách Viễn
nhìn Oa Oa hai má đỏ ửng vì trời lạnh, ngây người trong giây lát rồi bảo:
“Lên xe!”

Oa Oa nhìn chiếc xe bus đang chạy với tốc độ rùa bò về phía mình từ đằng xa,
khảng khái từ chối yêu cầu vô lí của Lang Hách Viễn: “Tổng giám đốc, không cần
đâu, xe bus đang ở ngay phía sau xe ngài rồi, nếu ngài không chắn đường nó, nửa
tiếng sau là tôi có thể về đến nhà.”

Lang Hách Viễn nhíu mày. “Mau lên xe!”

“Cái đó... Thật ra, tôi ở lại phòng họp để “đục nước béo cò” thôi, xem một
đống tin scandal rồi chơi Pikachu một lúc, thế nên Tổng giám đốc, ngài không
phải áy náy vì tôi làm thêm giờ mà về muộn đâu ạ, tôi thật sự không cần tiền
làm thêm giờ!”

Thà chết lạnh ngồi trên xe bus còn hơn là lên xe rồi bị Tổng giám đốc dọa cho
chết khiếp. Trừ khi cô thật sự ngốc hết chỗ nói, còn không, trước tình cảnh
này, chắc chắn sẽ tự biết lên xe nào mới là an toàn nhất.

Mấy lời tính toán thiệt hơn của Oa Oa còn chưa nói hết, Lang Hách Viễn đã rời khỏi
ghế lái, mở cửa xe, đẩy cô vào ghế phụ rồi ngồi vào chỗ mình. Nghĩ cô không
biết cài dây an toàn, anh còn tốt bụng nghiêng người sang cài cho cô.

Người ta bảo cáo chúc tết gà chẳng tốt lành gì, nhưng chưa thấy ai nói cáo cài
dây an toàn cho gà thì sẽ ra sao.

Lúc này, Oa Oa chỉ có thể kinh hãi muôn phần, từ biệt chiếc xe bus đang tiến
chậm rề rề qua kính chiếu hậu rồi căng thẳng cao độ, mở to hai mắt.

Sau giọng nói lãnh đạm của Lang Hách Viễn, khoảng cách giữa hai ngươi lại càng
tăng gấp đôi: “Chơi Pikachu tăng ca?”

Oa Oa nhanh chóng ngượng ngập gật đầu. “Thực ra, đấy là sở thích lúc rảnh rỗi
của tôi.”

Lang Hách Viễn khởi động xe, đánh tay lái ngoặt sang. “Chơi được bao nhiêu
điểm?”

Oa Oa dùng ánh mắt kì quặc nhìn anh vài giây rồi run run nói: “Phá đảo.”

“Tất cả các trò Pikachu?”

Oa Oa nghĩ ngợi một lúc, sau đó ngại ngùng nói: “Cơ bản thì tôi đã từng chơi
loại tuần hoàn không bao giờ kết thúc, nhưng đến cuối cùng thì ngủ quên mất.”

“Đầu óc cô đều dùng cả vào đó sao?”. Lang Hách Viễn liếc Oa Oa một cái, vặn to
điều hòa lên.

Oa Oa gãi gãi đầu. “Giáo viên hướng dẫn của chúng tôi bảo luyện cái đó có thể
nâng cao khả năng phản ứng nhanh, nhưng nó không hiệu quả lắm với tôi thì
phải.”

Lang Hách Viễn hơi nhếch mép. Đâu chỉ không có hiệu quả, về căn bản, nó còn có
khả năng làm tổn hại trí thông minh của cô nữa kia.

Thế nhưng, anh vẫn nói không một chút biểu cảm: “Hôm nào chúng ta đọ sức thử
xem!”

“Á!!!”. Oa Oa không dám tin vào tai mình, vừa lắc đầu vừa dùng ánh mắt kinh
ngạc đáp lại lời đề nghị của Lang Hách Viễn. Không thể nào, tuyệt đối không thể
như thế chứ!

Lang Hách Viễn hoàn toàn không để ý đến sự phòng bị của của cô, thản nhiên nói
tiếp: “Từ khi tốt nghiệp, chưa có ai chơi Pikachu thắng tôi cả.”

Phụt!!! Suýt chút nữa Oa Oa chết sặc vì tin giật gân kinh hoàng này ngay trong
chiếc xe ấm áp của nhân vật chính. Ai mà ngờ được một Tổng giám đốc Lang thường
ngày mặt tê liệt như thiếu dây thần kinh, hành sự kiên định như thần, nụ cười
hiếm tựa kim cương đá quý này lại là một cao thủ Pikachu. Lẽ nào... lẽ nào anh
làm thêm giờ đến tận lúc này cũng là vì đắm chìm trong Pikachu?

Tin tức kinh động này làm Oa Oa quên hết mọi sự cách biệt về thân phận giữa hai
người, đưa tay vỗ vỗ vai anh: “Anh bạn nhỏ, thật không ngờ đấy!”

Lang Hách Viễn nhìn vuốt sói của cô đang đặt lên vai mình, ngao ngán mất vài
giây rồi quay sang nhìn tấm kính chắn gió, tiếp tục lái xe.

Lúc này, Oa Oa mới nhớ ra người trước mặt mình không phải là Cát Cát, cũng
không phải là Nám Nám mà là tên tư bản ăn thịt người không trừ cả xương. Cô
lập tức thu móng vuốt về, bắt đầu múa lưỡi: “Thật không ngờ Tổng giám đốc
Lang tài trí hơn người như thế, hành sự bí hiểm như thế, thực sự khiến thuộc hạ
khâm phục, khâm phục.”

Phụt!!! Lang Hách Viễn cười đến mất kiềm chế, nhưng ngay lập tức nghiêm mặt
lại, lạnh lùng đáp lễ: “Không cần khâm phục, anh bạn nhỏ như tôi đâu đáng để
thuộc hạ khâm phục.”

Oa Oa dở khóc dở cười, không ngờ anh ta thật là nhỏ nhen, nhưng vẫn rất dõng
dạc nói: “Đường Hoa Viên, khu Ích Tân!”

Lang Hách Viễn suýt sặc trước kiểu nhảy chủ đề quá đột ngột này nhưng mặt vẫn
không biến sắc, quay đầu xe, Oa Oa ngồi bên cạnh phải cố hết sức kìm nén ý
muốn được lên tiếng. Phải biết Tổng giám đốc nhỏ nhen hiện giờ chắc vẫ