
à, đúng là đồ tư bản! Oa Oa rủa thầm cái lí do không cho cô lau
quần người khác của Lang Hách Viễn. Oa Oa phẫn uất bưng tách cà phê, cố giữ nụ
cười cứng nhắc trên mặt, bước ra khỏi phòng họp rồi thận trọng đóng cửa lại.
Sau khi chắc chắn cửa đã được đóng, cô nhìn hướng về chỗ ngồi của Lang Hách
Viễn trong phòng họp mà tưởng tượng mình đang dùng chân đá loạn lên người anh.
Đồ tồi, lại còn lấy tiền lương ra uy hiếp người ta, thật là quá ấu trĩ, quá vô
liêm sỉ! Tuy Dương Oa Oa ta đây nghèo nhưng chí không ngắn nhé, tuyệt đối không
vì vài nghìn tệ mà bán đi lòng tự trọng, tuyệt đối không bao giờ lau quần cho
cái quân tư bản không có nhân tính ấy nữa!
Cùng lắm là quay về lớp học, ngồi ngắm Lão Thần Rùa bảy trăm ba mươi ngày nữa
chứ gì!!!
Nghĩ xong, cô lập tức nhảy về phía máy tính, nhấp chuột vào avatar của Cát Cát,
phẫn nộ gõ bàn phím.
Siêu-mĩ-nữ: Ta về
rồi đây, tức chết mất!
Gần-đây-bị-bám-đuôi: Nói
mau, bị đánh vào chỗ nào? Mặt hay là mông?
Siêu-mĩ-nữ: Cát
Cát!!!
Gần-đây-bị-bám-đuôi: Được
rồi, thế rốt cuộc trên người nàng, chỗ nào cần thuốc tím? Nói đi để ta còn
tới hiệu thuốc!
Siêu-mĩ-nữ:
~~>_<~~
Gần-đây-bị-bám-đuôi:
Ngoan, đừng khóc! Vậy bọn mình đổi chủ đề nào, nàng đã thấy ngón tay sếp chưa?
Siêu-mĩ-nữ: Ờ,
thấy rồi.
Gần-đây-bị-bám-đuôi: Thế
nào? Dài không?
Siêu-mĩ-nữ: Dài
lắm, dù gì cũng dài hơn tay ta nhiều, nắm cổ tay ta mà còn thừa ra một đoạn.
Gần-đây-bị-bám-đuôi: Cổ
tay nàng? Hai người... hôn nhau à?
Siêu-mĩ-nữ (phì một phát, màn hình máy tính suýt chút không giữ
nổi): Cát Cát, ông chủ là dùng để tưởng tượng, không phải dùng để hôn...
Gần-đây-bị-bám-đuôi: ...
Gần-đây-bị-bám-đuôi: Vậy
anh ta không đánh nàng?
Siêu-mĩ-nữ: Ta
mới là người muốn đánh hắn ta đây.
Gần-đây-bị-bám-đuôi (đột nhiên vui mừng): Anh ta làm gì nàng rồi?
Siêu-mĩ-nữ (biểu cảm phẫn nộ): Hắn ta dám lấy tiền lương ra uy
hiếp ta!!!
Gần-đây-bị-bám-đuôi:
Hự...
Siêu-mĩ-nữ: Làm
ơn, hắn ta nên nhớ rằng đây là nước xã hội chủ nghĩa, dựa vào cái gì mà dám
đem tiền lương ra uy hiếp người khác chứ?
Gần-đây-bị-bám-đuôi:
Hự...
Siêu-mĩ-nữ: Ta đã
nói rõ với hắn ta rồi, lương đối với ta mà nói chỉ như nước chảy mây trôi mà
thôi, chả là cái quái gì cả!!!
Gần-đây-bị-bám-đuôi:
Hự...
Siêu-mĩ-nữ: Cùng
lắm là về nói chuyện người Xayda với Lão Thần Rùa chứ gì? Lúc đó, không biết
who sợ who đâu!!!
Siêu-mĩ-nữ: Cát
Cát, nàng cứ hự đi hự lại thế làm cái gì?
Gần-đây-bị-bám-đuôi: Oa
Oa, người ta chỉ muốn nói một câu thôi, nếu nàng đã đạt mức siêu thoát như thế
thì làm ơn trả người ta mấy cái nước chảy mây trôi nàng mượn người ta để đi
mua phiếu ăn từ học kì trước, có được không?
Siêu-mĩ-nữ:
Hự...
Siêu-mĩ-nữ: ...
Thực ra... nước chảy mây trôi... cũng rất quan trọng...
Siêu-mĩ-nữ:
~~>_<~~
Tan làm về nhà, Oa Oa đều
ngồi xe bus. Để giải thích cho hành động đó, cô nói nào là như thế vừa
bảo vệ môi trường lại vừa rèn luyện thân thể, nhưng thực chất là vì ham vé xe
bus rẻ, mỗi lần quẹt thẻ chỉ mất có bốn hào. Tuy nhiên, trước mặt đồng nghiệp,
cô vẫn phải tỏ ra oai phong, lẫm liệt, bước ra khỏi cổng vẫn luôn chú ý quan
sát bốn phía rồi mới vững dạ đi tiếp.
Ai quy định rằng trợ lí hành chính riêng xui xẻo của Tổng giám đốc là phải lái
xe đi làm nào? Nghĩ xem, cô chỉ mới nhận chức được một tháng, nhưng khi cô phủ
nhận khả năng mình lái xe đi làm vì lí do đó thì mọi người lại đồng loạt dùng
ánh mắt dị thường khinh khỉnh nhìn cô: “Cậu đã theo Tổng giám đốc Lang một
tháng mà vẫn chưa kiếm được cái QQ sao?” [QQ: Một nhãn hiệu xe thịnh
hành ở Trung Quốc'>
Tổng giám đốc Lang = QQ? Tổng giám đốc Lang = kẻ ném tiền qua cửa sổ? Tổng giám
đốc Lang = cửa hàng 4S? [Cửa
hàng 4S: cửa hàng mua bán, sửa chữa và các loại dịch vụ khác liên quan đến ô
tô'>
Không có xe là khiến cả người lẫn thần đều phẫn nộ thế ư?
Haizzz... thật là...!
Vì vậy, cô đành lề mà lề mề đợi đến khi mọi người về hết mới ra khỏi công ty.
Ai ngờ nán lại lâu quá nên bị lỡ xe bus, Oa Oa run rẩy đứng trong cơn gió lạnh
thấu xương, hết nghiêng bên này lại ngó bên kia, nhưng đã nửa tiếng rồi mà ngay
đến cả tí tẹo khói xe cũng không thấy đâu.
Buổi tối mùa đông, đường phố vắng vẻ người xe qua lại. Cuối cùng chiếc xe bus
cũng lù đù hiện ra ở phía cuối con đường. Đúng lúc đó, đột nhiên có một luồng
sáng rọi vào chiếc áo lông vũ màu hồng phấn Oa Oa đang mặc, làm cô không thể
không giơ tay lên che mắt.
Chiếc BMW X5 phanh két ngay bên cạnh cô.
Oa Oa lén nhìn chiếc xe rồi ước lượng khoảng cách đến biển dừng xe bus. Đỗ xe ở
đây rõ ràng là làm loạn mà, lát nữa xe bus đến, cô lại