
u thương nhường này, sao có thể dễ dàng dùng một câu “ngoài ý muốn” đã cho qua?
Từ đỉnh cao hạnh phúc chớp mắt rơi phịch xuống hố sâu tuyệt vọng, cũng y như trong phút chốc từ thiên đường rớt xuống địa ngục, cây thánh giá
nặng nề ấy, e rằng Cố Hạo Ninh sẽ phải gánh chịu suốt đời.
“À, làm quái gì mà hai anh em mình lại đi nói tới mấy chuyện đó chứ?
Tình hình công ty hiện giờ sao rồi?” Dáng vẻ rầu rĩ của Đinh Hồng khiến
Cố Hạo Ninh thoáng áy náy, anh vội vàng chuyển chủ đề.
“Tình hình công ty vẫn vậy thôi. Đúng rồi, phòng Marketing chúng ta mới
có thêm một cô trợ lý xinh đẹp, tài giỏi lắm, hình như cũng đi du học
Pháp về, nghe đồn rất có năng lực trong lĩnh vực kế hoạch marketing.”
Nói đến gái đẹp, Đinh Hồng liền sôi nổi hẳn, Cố Hạo Ninh không nhịn được cười giễu: “Cậu có Phương Na còn chưa đủ à? Dám to gan tấm tắt khen
ngợi người khác thế kia, không sợ Phương Na nổi cơn lôi đình, tống cậu
vào vào lãnh cung sao?”
“Ha ha, cô ấy không có ở đây, em ba hoa vài câu có sao đâu. Đương nhiên
người kia không tốt bằng Phương Na nhà em rồi. Chẳng phải em đang muốn
khích lệ anh, để anh có động lực nhanh nhanh xuất viện đó sao? Người ta
đến công ty mình là vì nhắm đến cái ghế trợ lý giám đốc marketing đó
chứ!”
“Cậu tưởng anh là cậu chắc? Thay gái đẹp là chẳng biết trời trăng gì
luôn.” Cố Hạo Ninh lắc đầu vẻ bó tay, cái cậu Đinh Hồng nay đúng là
giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
“Cái gì mà gái đẹp thế?” Đúng lúc này Phương Na bước vào. “Em mới rời
đi, Đinh Hồng liền bắng nhắng rồi phải không?” Dứt lời, đôi mắt phượng
lấp loáng ý cười bèn liếc xéo Đinh Hồng đầy ẩn ý, phút chốc Đinh Hồng
cảm thấy dự báo thời tiết hai hôm trước nói không khí lạnh đã suy yếu rõ ràng là nói dối.
“Đinh Hồng nói phòng Marketing vừa có thêm một cô gái xinh đẹp, còn rất
tài giỏi nữa. » Cố Hạo Ninh giả vờ như không nhìn thấy Đinh Hồng đang
nháy mắt lia lịa ra hiệu, cầm cốc nước, nhấp một ngụm, sau đó mới từ tốn nói tiếp: “Nhưng ý của cậu ta dù có đẹp đến đâu thì chắc chắn cũng
không tốt bằng bên trong nhà ta.”
“Giám đốc Cố…” Phương Na ngây người, tay cô đang ngầm véo mạnh Đinh Hồng tức thì buông lỏng, chợt vỡ lẽ thì ra Hạo Ninh đang cố tình đùa mình,
hai má lập tức đỏ bừng.
“Em xem, em xem, véo đỏ lên rồi này!” Đinh Hồng thừa cơ nhanh nhảu rụt
tay về. “Ông xã là vật dễ hào mòn! Tổn hao quá độ sẽ sớm trở nên hỏng
hóc đó! Bà xã tốt nhất nên sử dụng một cách quý trọng thì hơn!”
“Gì mà vật dễ hao mòn, véo một cái thì có sao nào… Ơ, Đinh Hồng! Cái…
cái gì ông xã… Ai là bà xã của anh hả?” Bị Đinh Hồng lừa vào tròng, hồi
lâu sau, Phương Na mới sực nhận ra, tức đến độ chỉ muốn véo thêm cái
nữa.
“Toi rồi, bà xã nổi đóa rồi!” Đúng lúc này, Đinh Hồng trông thấy Lâm
Nhược Kỳ bưng hộp cơm bước vào, bèn kéo Phương Na ra ngoài. “Anh Ninh,
việc an ủi bà xã quan trọng nhất. Em phải lo chuyện chung thân đại sự
của mình trước đã, anh từ từ dùng cơm nhé, bữa sau em lại đến thăm!”
Cố Hạo Ninh chưa kịp thốt ra câu tạm biệt thì cặp đôi Đinh Hồng và
Phương Na đã mất hút ngoài cửa rồi. Hai đứa này xem chừng hôm nay đến
chỗ anh là để ve vãn nhau rồi!
“Nhìn hai người họ thắm thiết quá nhỉ?” Lâm Nhược Kỳ thấy Đinh Hồng và
Phương Na ân ái ngọt ngào thế kia, trong lòng cũng thấy được an ủi phần
nào, xeM ra lúc đầu cô tác hợp hai người họ với nhau quả không sai.
“Đúng là hai đứa họ rất thắm thiết.” Cố Hạo Ninh không nói nhiều, kê
xong chiếc bàn nhỏ trên giường, nhận lấy hộp cơm từ tay Lâm Nhược Kỳ.
“Chỉ lấy một phần thôi ư? Em không ăn à?”
“Ban nãy em đã ăn ở căng tin bệnh viện rồi!” Tuy chỉ là một câu hỏi đơn
giản của anh nhưng khi nghe, Lâm Nhược Kỳ suýt nữa đã rơi lệ. Đã bao lâu rồi, cô như một kẻ vô hình trong mắt Cố Hạo Ninh, anh không quan tâm cô đi đâu, làm gì, càng không lo lắng cô có đói không, có mệt không, cô
như đang độc diễn trong một vở kịch, nói sự hy sinh, cho đi đều chỉ là
độc thoại, tự tiêu khiển vui đùa.
“Vậy em về sớm đi. Mấy hôm nay em cũng mệt mỏi lắm rồi!”
“Em đợi anh ăn xong rồi sẽ về. Tối nay cũng nghỉ ngơi sớm nhé, đừng làm
việc khuya quá!” Từ sau hôm Lâm Nhược Kỳ mang laptop vào bệnh viện cho
Cố Hạo Ninh, anh không cho cô ở lại qua đêm, nói rằng buổi tối phải làm
việc, không muốn có người quấy rầy.
“Anh biết rồi. Mấy hôm nay, cha mẹ có gọi điện không?”
“Hôm nay cha vừa gọi cho em. Em nói với cha rằng anh đi công tác, ở
ngoài tín hiệu điện thoại chập chờn nên không tiện gọi cho cha mẹ nhưng
anh có liên lạc với em, bảo hai người không cần lo lắng.”
“Ừm!” Cố Hạo Ninh ngẩng đầu nhìn Lâm Nhược Kỳ. “Cảm ơn em!”
“Không cần!” Lâm Nhược Kỳ cúi gằm mặt, cầm hộp cơm Cố Hạo Ninh đã ăn xong, đặt lên tủ ở đầu giường, cẩn thận gập bàn ăn lại.
“Sáng mai em nấu cháo cải thìa cho anh nhé?”
“Không cần, hôm nay anh đã nhờ y tá đặt cơm sáng hàng ngày rồi. Em còn phải đi làm, không cần chạy đôn chạy đáo hai nơi đâu.”
Lâm Nhược Kỳ thoáng ngẫm nghĩ, tuy cô và Cố