
… vẫn ổn chứ?”
Giang Hàn Phi vừa bước ra khỏi văn phòng của Lộ Minh, liền bắt gặp Lâm Nhược Kỳ đang ngồi trên băng ghế ở cuối hành lang.
Lâm Nhược Kỳ ngơ ngác ngẩng lên, trông thấy Giang Hàn Phi, môi hé nở nụ
cười ngẩn ngơ. “Chưa thấy cô vợ nào như tôi đúng không? Ông xã mình bệnh đã hơn ba tháng mà tôi chẳng hề hay biết!”
Giang Hàn Phi đỡ lấy bờ vai Lâm Nhược Kỳ, giọng trầm buồn nói: “Muốn khóc thì hãy khóc đi, khóc được rồi, sẽ dễ chịu hơn!”
Lâm Nhược Kỳ lắc đầu, khóe môi càng cong lên. Cô dùng mu bàn tay che
miệng, trong đôi mắt cười cong cong, nước mắt ầng ậc tuôn trào. Sao mình lại ngốc thế? Sao mình lại không nhận ra nỗi tuyệt vọng nơi anh? Anh rõ ràng là đang tự sát!
Những dòng nhật ký đọc được hồi chiều như lưỡi dao sắc nhọn cắm phập vào lòng ngực vốn đã oằn mình run rẩy trong đau đớn của cô.
“Tiểu Phong, anh chỉ muốn lặng thầm ở bên em, cho đến ngày anh có thể đi tìm em.”
Hạo Ninh, Tiểu Phong mà anh yêu tha thiết, cô ấy ở ngay nơi này, cô ấy
vẫn luôn ở bên anh, chưa bao giờ rời xa, chưa bao giờ rời xa!
Nhưng sao em có thể nói cho anh biết đây? Lời nguyền cay độc kia, sao em có thể, sao em dám?
Trong giây phút này, bao nỗi đau đớn và tuyệt vọng khôn cùng bỗng ùa
đến, bao trùm lấy cô. Từ trước đến giờ, cô cố gắng chịu đựng, cố gắng
che giấu, cố gắng giả vờ, chẳng qua là muốn cùng Cố Hạo Ninh sống cuộc
đời yên ấm, cô chỉ mong anh được khoẻ mạnh, yên vui thôi. Cô đã từ bỏ
tình yêu của anh, từ bỏ tất cả sự ấm áp và ánh sáng của mình, nhưng tại
sao ông trời vẫn tàn nhẫn thế này? Tại sao đến cả niềm hy vọng mong manh cuối cùng của cô ông trời cũng cướp mất? Tại sao bắt cô trơ mắt đứng
nhìn anh từng chút từng chút hủy hoại mạng sống ngay trước mặt nhưng cô
chỉ có thể bó tay bất lực?
Cô chật vật lắc đầu, cảm thấy trước mắt tối sầm, toàn thân lạnh buốt,
tựa như có ai đó cầm búa giáng mạnh xuống con tim rồi nghiền nát nó
thành bột, đau đớn đến mức hơi thở run rẩy từng hồi.
“Lâm Nhược Kỳ!”
Giang Hàn Phi kéo giật cánh tay cô xuống, những dấu răng sâu hoắm hằn rõ trên mu bàn tay cô, thành những vệt đỏ đến rợn người, con tim Giang Hàn Phi phút chốc run bật, anh tức thì chẳng nói chẳng rằng kéo ngay Lâm
Nhược Kỳ đi vào trạm y tá.
“Bác sĩ Giang?”
Lưu Dung đang trực bên trong, thấy Giang Hàn Phi kéo một người xồng xộc
bước vào, định hỏi có chuyện gì thì Giang Hàn Phi đã vội vàng cất tiếng: “Cồn, băng gạc!”
“Ô! Có ngay đây!” Lưu Dung hối hả mang cồn và băng gạc đến.
Nhân lúc Giang Hàn Phi giúp Lâm Nhược Kỳ xử lý vết thương, Lưu Dung lén
quan sát gương mặt giàn gụa nước mắt của Lâm Nhược Kỳ, trong lòng không
khỏi tò mò, cô gái này là gì của Giang Hàn Phi? Sao lại có thể khiến một người trước nay luôn khoan thai, lãnh đạm như bác sĩ Giang lo lắng thế
kia?
“Không cần băng gạc đâu.” Giang Hàn Phi xử lý xong vết thương, đang
chuẩn bị băng lại thì Lâm Nhược Kỳ rụt tay về, khản giọng nói.
Giang Hàn Phi ngẩng đầu nhìn Lâm Nhược Kỳ, tay vẫn dừng giữa chừng, lát sau mới chậm rãi đặt xuống.
“Có vẻ cũng không nghiêm trọng lắm, chị thoa chút thuốc nhé!” Lưu Dung
thò đầu qua nhìn một cái, phá tan bầu không khí câm lặng, lấy thuốc thoa cho Lâm Nhược Kỳ. “Đừng để bị dính nước, phải chú ý giữ vệ sinh. Nếu
nhà có băng gạc cá nhân, cũng có thể dùng được.”
“Cảm ơn!”
Lâm Nhược Kỳ cúi gằm mặt, loáng thoáng nói câu cảm ơn rồi vội vàng rời khỏi phòng y tá trực.
“Bác sĩ Giang, cô ấy là ai? Bạn anh à?” Lưu Dung cuối cùng không nén được lòng hiếu kỳ, cất tiếng hỏi.
“Cũng có thể xem là vậy!” Giang Hàn Phi khẽ mím môi, đôi mày vô thức
nhíu lại, rồi anh xoay gót bỏ đi, trong đầu vẫn ngập tràn dáng vẻ như
muốn sụp đổ của Lâm Nhược Kỳ ban nãy.
Bước ra khỏi phòng y tá, Lâm Nhược Kỳ kéo tay áo xuống, cố gắng che đi
vết thương trên mu bàn tay rồi chậm rãi đi vào phòng bệnh của Cố Hạo
Ninh.
“Hạo Ninh, tại sao anh không chịu nằm viện để kiểm tra?”
Cô từ từ lê bước đến bên giường bệnh của Cố Hạo Ninh, hít sâu một hơi, cố gắng dịu giọng, đang lộ vẻ mặt thật tự nhiên.
“Hết thuốc chữa rồi.”
Cố Hạo Ninh chầm chậm xoay đầu qua. Trên gương mặt tiều tụy kia, đôi mắt anh sâu hút, tĩnh mịch như màn đêm, chẳng vương chút ánh sáng.
Không ngờ, anh lại bình tĩnh đến vậy, thậm chí còn nhẹ nhõm vì thỏa mãn. Dường như kết quả này là ước nguyện mà anh đã chờ đợi và mong mỏi từ
rất lâu, bây giờ cuối cùng đã có thể thành hiện thực.
Vẻ hờ hững ấy như một cay kim sát đầy ớt cay đâm mạnh vào vết thương vốn đã bê bết máu của cô. Trong khoảnh khắc đó, tất cả những ngụy trang và
che giấu đều dụp đổ tan tành, cô gần như gào lên: “Không! Ai bảo hết
thuốc chữa! Ai bảo hả! Không thể nào!”
Cố Hạo Ninh im lặng nhìn Lâm Nhược Kỳ la hét thất thanh, cúi đầu, nơi đáy mắt thoáng xao động.
Là bản thân anh muốn từ bỏ.
Nếu chết đi, liệu sẽ gặp được Tiểu Phong chăng?
Đã quá lâu rồi, nỗi cô độc