XtGem Forum catalog
Tình Yêu Kiên Cường Hơn Cái Chết

Tình Yêu Kiên Cường Hơn Cái Chết

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324954

Bình chọn: 7.5.00/10/495 lượt.

ời hỏi.

“ Cũng ổn. Dạo này hầu như tôi đều ở nhà tĩnh dưỡng, cảm thấy sức khỏe
cũng hồi phục kha khá rồi. Đu quay này xoay rất chậm nên tôi không thấy
khó chịu.”

“Thế thì tốt, tôi nghe Tần Lượng nói cô và công ty anh ấy đã bàn bạc xong xuôi, qua Tết cô sẽ đến đó làm?”

“Vâng, không ngờ họ lại thực sự tuyển tôi. Ban đầu tôi còn lo mình không có bằng cấp, chứng chỉ, họ sẽ không nhận mình. Lần này thật lòng phải
cảm ơn anh và Tần Lượng rất nhiều!” Nhắc đến công việc mới, Vu Tiểu
Phong bèn lộ vẻ cảm khích.

“Tôi đâu có giúp được gì. Đó cũng là do bản thân cô có năng lực, cô phải tự tin lên!” Giang Hàn Phi cười khích lệ cô.

“Tự tin hơn?” Con tim Vu Tiểu Phong chợt thắt lại, cô nhớ lại hai năm
trước bên kênh đào Strasbourg, Cố Hạo Ninh cũng cười ấm áp như thế rồi
nói: “Cô ngốc, phải tự tin chút chứ!”

“Nhược Kỳ? Cô… vẫn ổn chứ?” Giang Hàn Phi nhìn gương mặt thất thần của
cô, quan tâm hỏi. Vừa vặn lúc ấy vòng đu quay dừng lại, đến phiên họ đi
ra.

“Tôi… không sao, tôi chợt nhớ trong nhà vẫn còn chút chuyện, tôi phải về rồi!”

Vu Tiểu Phong hấp tấp lao ra khỏi buồng đu quay trước tiên, bỗng dưng cô muốn trông thấy Cố Hạo Ninh biết bao, dĩ vãng như những thước phim vùn
vụt lướt qua trong đầu, sự ấm áp của Cố Hạo Ninh, sự chu đáo của anh,
hình ảnh anh ôm cô, hôn cô…

Chiếc van xả ký ức mở tung, tất cả hồi ức như dòng thác lũ cuồn cuộn
dâng trào, nhấn chìm cô. Cô nhớ Cố Hạo Ninh, cô nhớ anh! Dù anh phớt lờ
cô, dù anh lạnh lùng, thờ ơ với cô nhưng anh vẫn là người mà cô yêu tha
thiết! Cô muốn gặp anh, muốn gặp anh ngay tức khắc!

Vu Tiểu Phong hối hả gật đầu chào từ biệt Giang Hàn Phi: “Lần sau liên
lạc nhé!” rồi xoay người chạy thẳng ra cổng. Cô nóng lòng muốn bay ngay
về nhà để gặp người đàn ông khiến cô oằn mình đau đớn trong nỗi nhớ,
mong mỏi đến phát điên kia…

“Lâm Nhược Kỳ…”

“Cô xinh đẹp ơi…”

Giang Hàn Phi và cậu bé Tần Lãng nhìn theo bóng dáng thoắt cái đã biến
mất kia, sửng sốt, trong lòng không khỏi thắc mắc, cô ấy làm sao vậy?

“Chú ơi, chúng ta có cần đuổi theo không?” Tần Lãng phá tan bầu không khí im lặng.

“Giờ sao còn đuổi kịp.” Giang Hàn Phi cười khổ, lắc đầu. “Vả lại, ban
nãy không phải cô ấy đã bảo phải về nhà sao, chúng ta cũng đâu thể theo
đến tận nhà người khác, đúng không?”

“Ồ, vậy chúng ta làm gì giờ?” Tần Lãng cũng bó tay.

“Làm gì ư? Chơi tiếp chứ gì nữa! Được rồi, giờ không còn cô Lâm đi chung nữa, mấy yêu sách ban nãy cháu mới đưa ra giờ có cần bắt đầu luôn
không?” Giang Hàn Phi cười, hỏi.

“Cần, cần, cần! Tốt quá! Tốt quá đi!”

Thực ra Tần Lãng thích nhất là mấy trò chơi cảm giác mạnh như tàu lượn
siêu tốc, thảm bay, tháp du hành vũ trụ, nhưng Giang Hàn Phi lo lắng Lâm Nhược Kỳ mới ra viện chưa được một tháng e rằng sẽ không chịu được, lại không muốn mình chơi đùa cùng đứa cháu, bỏ mặc cô một mình, vì thế anh
bèn lén tìm cơ hội thì thầm một hồi với cháu mình, nửa đe dọa nửa dụ dỗ, hứa sau này sẽ dẫn cậu nhóc chơi tất cả các trò, Tần Lãng mới chịu đồng ý chỉ chơi mấy trò phù hợp với Lâm Nhược Kỳ.

“Thế còn không mau đi?!” Giang Hàn Phi nắm lấy bàn tay bầu bĩnh của Tần
Lãng, kéo cậu nhóc chạy về hướng khu tàu lượn náo nhiệt nhưng trong lòng thì trĩu nặng u buồn. Lâm Nhược Kỳ rốt cuộc có chuyện gì rồi?

“Cha mẹ, con về rồi, Hạo Ninh, anh có nhà không?” Vu Tiểu Phong vội vàng chạy về nhà thì gặp cha của Cố Hạo Ninh đang ngồi xem ti vi trong phòng khách, nhưng không thấy bóng dáng anh đâu.

“Con về rồi à? Sao ra ngoài lâu thế? Trưa cũng không về nhà ăn cơm?” Mẹ
Hạo Ninh từ trong bếp bước ra, có phần bất mãn hỏi. Tết nhất chẳng thấy
bóng dáng con dâu đâu, còn tưởng nó ra ngoài mua đồ, kết quả về với hai
bàn tay trống trơn, thế cả ngày trời ở bên ngoài để làm gì?

“Con…” Vu Tiểu Phong nhất thời không biết nên viện cớ gì, dù thế nào
cũng không thể bảo do không muốn làm chướng mắt Cố Hạo Ninh nên cô mới
ra ngoài lánh mặt.

“Ây da, mẹ nó, Nhược Kỳ ra ngoài hẳn là có chuyện! Bà quản nhiều thế để
làm gì? Không phải nó đã về rồi sao? Nhược Kỳ, Hạo Ninh đang trong phòng đó. Hồi sáng nó cũng ra ngoài, vừa mới về. Không biết có phải mệt quá
mà ngủ quên rồi không, con vào xem thử đi, lát nữa nhớ ra ăn cơm.”

Cha vội lên tiếng giàn hòa, bảo Vu Tiểu Phong vào trong xem Cố Hạo Ninh.

“Dạ, con cảm ơn cha. Vậy… con xin phép vào trong.”

Vu Tiểu Phong cũng không tiện nói nhiều, đành cảm ơn bác trai một câu rồi hối hả đi vào phòng.

“Hạo Ninh, anh…”

Vu Tiểu Phong tưởng Cố Hạo Ninh đang nghỉ ngơi, bèn rón rén bước vào. Ai dè Cố Hạo Ninh đang ngồi bên mép giường, trên giường vung vãi giấy tờ.
Cô đưa mắt nhìn kĩ, nào ngờ đều là ảnh của cô và Cố Hạo Ninh trước kia,
có cả một số tài liệu.

“Lâm Nhược Kỳ, rốt cuộc cô muốn gì hả?”

Cố Hạo Ninh nhìn cô chòng chọc, ánh mắt băng lạnh cơ hồ như muốn làm
đông cứng bước chân của cô. Tiểu Phong không dám tiến gần hơn, đành dè
dặt h