
t được cảm xúc rồi để lộ ra sơ hở mất.
Rời khỏi viện phúc lợi, Vu Tiểu Phong thẫn thờ lang thang trên phố, chợt một bảng hiệu Pizza Hut đập vào mắt cô.
Trên cửa kính quán dán tờ quảng cáo khổ to, vẽ chiếc bánh pizza sặc sỡ
sắc màu trông ngon mắt đến phát thèm. Cô ngây ngẩn ngắm nhìn rồi bất
giác bước vào quán, ngồi xuống.
“Chúc mừng năm mới! Cô muốn gọi món gì? Năm mới chúng tôi có…”
“Tôi muốn gọi một pizza hải sản cỡ lớn, một phần ốc sên đút lò, một phần cánh gà chiên, thêm một ly trà sữa, một bánh tiramisu.” Ngắt lời giới
thiệu của nhân viên, Vu Tiểu Phong tuôn ra một tráng các món “combo
thường lệ” mà lần nào đến Pizza Hut cùng Cố Hạo Ninh, cả hai đều gọi.
Nhưng vừa dứt lời, cô liền ngẩn người. Sao cô lại quên mất, hôm nay chỉ
có mình cô thôi?
“Thưa cô, cô ăn một mình sao?” Nhân viên có phần sửng sốt. Tuy khách
hàng gọi nhiều là chuyện tốt nhưng một cô gái mảnh khảnh như cô mà lại
gọi nhiều món đến thế, liệu có hơi quá chăng? Tâm niệm “khách hàng là
Thượng đế”, cậu nhân viên tốt bụng lên tiếng nhắc nhở.
“Nếu một mình cô không ăn hết, liệu cô có ngại để chúng tôi “tiêu diệt”
giúp không?” Trong lúc Vu Tiểu Phong đang ngượng ngùng, định gọi lại
món, bất chợt một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai. Cô ngẩng đầu
nhìn, thì ra là bác sĩ điều trị của cô, Giang Hàn Phi, bên cạnh còn dẫn
thêm một bé trai chừng năm, sáu tuổi.
“Bác sĩ Giang, sao khéo vậy?”
“Ha ha, giờ ở ngoài bệnh viện, cô cũng không còn là bệnh nhân của tôi
nên đừng gọi bác sĩ Giang nữa, cứ gọi tôi là Giang Hàn Phi. Nhóc này là
cháu tôi, cô không phiền khi chúng tôi đường đột quấy rầy chứ?”
Trưa mồng Một tết, khách trong quán Pizza Hut thưa thớt vài người. Giang Hàn Phi vừa bước vào liền trông thấy Lâm Nhược Kỳ một mình ngồi trong
góc, gương mặt đượm buồn nhưng lại gọi cả đống thức ăn. Chưa kịp nghĩ
ngợi, đôi chân anh đã phản ứng nhanh hơn đầu óc, tự động bước đến bên
Lâm Nhược Kỳ.
“Làm gì có chứ? Một mình tôi đang lo ăn không hết, khổ nỗi món nào cũng muốn ăn một tí, anh đến đúng lúc lắm đó!”
Một mình lang thang bên ngoài suốt buổi sáng, nỗi cô đơn sớm đã bủa vây
Vu Tiểu Phong. Giờ có người quen dùng bữa cùng, âu cũng có thể tạm thời
giúp cô thoát khỏi niềm khắc khoải, sầu thương. Cô bèn nở nụ cười chân
thành, gọi hai chú cháu Giang Hàn Phi ngồi xuống.
Cháu của Giang Hàn Phi tên là Tần Lãng, con trai anh họ Tần Lượng của
anh. Cậu nhóc từ nhỏ đã thích bám theo ông chú Giang Hàn Phi đẹp trai,
phóng khoáng. Giang Hàn Phi cũng hứa sẽ dẫn Tần Lãng đến Pizza Hut ăn,
khó khăn lắm mới ngóng được ngày mùng Một Giang Hàn Phi rỗi rãi, chưa
đến mười hai giờ, Tần Lượng đã đưa con trai đến nhà anh, lôi anh ra khỏi đống chăn êm nệm ấm, hai chú cháu thẳng tiến đến quán Pizza Hut. Còn
Tần Lượng và vợ vui vẻ bỏ lại Tần Lãng, chớp lấy cơ hội dắt nhau đi
hưởng thụ thế giới ngọt ngào của hai người rồi.
“Cô xinh đẹp ơi, sao cô lại ngồi ăn một mình ở đây? Cha mẹ cô đâu? Bạn bè cô đâu rồi?”
Bọn trẻ bây giờ đều rất láu lỉnh, Tần Lãng đúng là chú quỷ con ranh ma
điển hình. Cậu bé thích cô xinh đẹp, hiền dịu trước mặt lắm, hơn nữa
nghĩ thấy ông chú Giang Hàn Phi của mình, người xưa nay luôn được bao cô gái theo đuổi lại chủ động ngỏ ý dùng bữa cùng nhau, cộng thêm nãy giờ
cứ vờ lơ đãng liếc nhìn người ta, cậu bé Tần Lãng cũng thầm đoán ra được phần nào. Đôi mắt tinh quái đảo một vòng, cậu nhóc bắt đầu “đổ dầu vào
lửa”.
“Tần Lãng, sao cháu lắm lời thế hả?” Thoáng thấy nét mặt buồn bã và cô
đơn lướt qua mắt Lâm Nhược Kỳ, Giang Hàn Phi vội quát khẽ Tần Lãng, hòng ngăn câu hỏi của cậu nhóc.
Giang Hàn Phi rất hiếm khi tỏ ra hung dữ với Tần Lãng, cậu còn tưởng
mình đang giúp Giang Hàn Phi theo đuổi người ta, thế mà lại nghe ông chú quát mình như vậy, mắt cậu nhóc liền đỏ hoe vì ấm ức.
“Không sao, không sao. Con nít mà, hiếu kỳ cũng là chuyện bình thường.”
Vu Tiểu Phong thấy Tần Lãng sắp khóc đến nơi, bèn hấp tấp liếc mắt ra
hiệu với Giang Hàn Phi rồi mỉm cười nói với cậu bé: “Cha mẹ cô đều mất
rồi. Cô cũng không có nhiều bạn bè, ngày đầu năm mọi người đều không
rảnh nên cô đành ra ngoài ăn một mình. Cháu xem, cháu hạnh phúc biết
chừng nào, có chú dắt đi ăn Pizza Hut, cô ngưỡng mộ lắm đấy!”
Dù có lanh lợi, lém lỉnh cỡ nào thì trẻ con vẫn là trẻ con, rất đơn
thuần. Nhìn gương mặt đầy vẻ ngưỡng mộ của Vu Tiểu Phong, cậu bé Tần
Lãng ngỡ cô không vui thật liền an ủi: “Cô xinh đẹp, cô không cần ngưỡng mộ cháu đâu! Chú cháu bận chết luôn ấy chứ, cháu phải năn nỉ lắm chú
mới chịu dắt cháu đi đúng lần này! Chứ không như ban nãy, vừa trông thấy cô, chú liền ba chân bốn cẳng chạy qua đòi ăn cùng cô! Nên giờ là hai
chú cháu cùng cô ăn cơm đó! Sau này, cháu và chú đều là bạn của cô rồi,
nếu bạn cô lại không rảnh thì cô cứ tìm hai chú cháu cháu đi ăn Pizza
Hut chung nhé! Cháu và chú đều thích cô lắm, đúng không, chú?”
Tần Lãng cố nháy mắt lia lịa với Giang Hàn Phi, nhưng muốn nói, chú xem, cháu trai chú hào hiệp chưa,