
.
“Anh Ninh!” Đinh Hồng vội đưa tay dìu Cố Hạo Ninh ngồi trở lại xe lăn.
“Đã vào đó nửa ngày rồi, bác sĩ nói tình hình không được khả quan…”
“Cố Hạo Ninh, anh còn mặt mũi đến đây sao?!”
Bất thình lình, một tiếng gầm giận dữ vang lên bên tai, Cố Hạo Ninh ngoảnh đầu nhìn, là Giang Hàn Phi!
“Tại sao cô ấy lại vì một gã đàn ông như anh mà ba lần bảy lượt đi vào
chỗ chết chứ? Giữ đứa bé! Đến lúc này rồi mà cô ấy còn chọn giữ đứa bé?! Cô ấy thật sự điên rồi, điên rồi!” Giang Hàn Phi gạt phăng Đinh Hồng
đang chắn ngang ra, túm lấy cổ áo của Cố Hạo Ninh, cầm bức thư trong
tay, vỗ mạnh vào ngực Cố Hạo Ninh. “Đọc bức thư này đi! Để xem rốt cuộc
anh đã phụ lòng một tấm chân tình như thế nào!”
Dứt lời, Giang Hàn Phi chẳng buồn chờ Cố Hạo Ninh đáp lại, buông cổ áo anh ra, quay ngoắt, đi thẳng ra ngoài.
“Bác sĩ Giang!” Dương Tuyết Tuệ vừa chạy tới liền đuổi theo Giang Hàn Phi.
Cuối cùng, ngay trên cầu thang lối thoát hiểm, cô đã tìm thấy Giang Hàn
Phi đang ngồi ủ rũ trên bậc thang. Cô chầm chậm ngồi xuống bên cạnh
Giang Hàn Phi, nói với giọng hết sức hối hận và dằn vặt: “Bác sĩ Giang,
xin lỗi, em thật sự không biết sự việc lại thành ra thế này.”
Nửa năm trước, nhân lúc Giang Hàn Phi đi công tác nước ngoài, Lâm Nhược
Kỳ đã làm đơn xin ra viện. Trước khi xuất viện, cô từng để lại một bức
thư nhờ Dương Tuyết Tuệ chuyển lại cho Giang Hàn Phi. Nhưng Dương Tuyết
Tuệ lúc đó không muốn Lâm Nhược Kỳ và Giang Hàn Phi tiếp tục có dây mơ
rễ má với nhau nên giấu đi bức thư đó đi, không đưa cho anh.
Lúc đó, Dương Tuyết Tuệ quả thật không ngờ rằng, tình trạng sức khoẻ của Lâm Nhược Kỳ lại xấu đến mức này. Nếu khi ấy biết việc Lâm Nhược Kỳ
mang thai là một chuyện rất nguy hiểm, chắc chắn cô sẽ không buông lời
đả kích Lâm Nhược Kỳ, ép cô rời bệnh viện như thế.
Một tiếng trước, cô ngẫu nhiên gặp Tiểu Trương bên khoa Sản, mới biết
Lâm Nhược Kỳ bị băng huyết do sinh non vừa được chuyện vào bệnh viện.
Tiểu Trương vừa thở dài vừa nói: “Cái chị Lâm Nhược Kỳ đó hình như là
bệnh nhân trước kia của khoa Ngoại tổng quát đúng không? Còn từng hiến
thận cho chồng mình ngay ở bệnh viện chúng ta nữa! Đúng là tạo nghiệt
mà, đã hiến thận rồi mà chị ta còn dám mang thai! Khác chi liều mạng!
Cũng không biết tại sao chị ta lại không yên ổn điều trị ở bệnh viện
chúng ta, lần trước bệnh viện khám thai cho chị ta muốn chuyển bệnh án ở bên đây qua đó cũng bị chị ta ngăn cản. Cậu bảo chị ta làm vậy là vì
sao chứ? Không phải đang đùa với mang sống của mình ư? Đúng là không
hiểu nổi!”
Nghe xong những lời của Tiểu Trương, Dương Tuyết Tuệ phút chốc đứng
lặng, cô nhớ lại những gì mình đã nói với Lâm Nhược Kỳ, chẳng lẽ Lâm
Nhược Kỳ thực sự vì Giang Hàn Phi nên mới né tránh bệnh viện bọn cô?
Tay chân lạnh toát, cô hối hả lao vào văn phòng, lục tìm bức thư đó rồi
chạy đi, trao cho Giang Hàn Phi. Cô biết bây giờ mới chuyển thư cho anh
đã là quá muộn nhưng cô thực sự không cách nào thoát khỏi bị sự cắn rứt
lương tâm, dành hy vọng mình có thể làm chút gì đó giúp Lâm Nhược Kỳ.
Đọc xong lá thư, nghe tin Lâm Nhược Kỳ bị băng huyết, Giang Hàn Phi như
phát cuồng, chạy về phía khoa Sản. Đến lúc Dương Tuyết Tuệ đuổi tới nơi
vừa vặn trông thấy cảnh anh quát Cố Hạo Ninh.
Nhìn sắc mặt đờ đẫn đến thê lương của Giang Hàn Phi, Dương Tuyết Tuệ cảm thấy một luồng hàn khí từ đáy lòng ùn ùn dâng trào, mắt đỏ hoe như chực khóc. “Bác sĩ Giang, bác sĩ Giang? Anh đừng như vậy, anh muốn mắng, cứ
mắng em đi!”
Giang Hàn Phi quay qua, ánh mắt trống rỗng, thần sắc mịt mờ, hiu quạnh.
“Mắng cô? Tại sao phải mắng cô chứ? Cô cũng nói rồi đó, cho đi là một
niềm hạnh phúc. Thế thì tôi còn biết nói gì nữa?”
“Cho đi là một niềm hạnh phúc?” Dương Tuyết Tuệ nhìn Giang Hàn Phi nghi hoặc, cô từng nói câu này hồi nào?
Giang Hàn Phi chầm chậm tựa đầu vao lan có thể, nhắm mắt lại. Bức thư
ấy, anh đập vào ngực Cố Hạo Ninh nhưng từng câu, từng chữ trong ấy đã
khắc sâu trong tim anh, chẳng thể phai mờ.
“Hàn Phi!
Rất cảm ơn anh đã luôn chăm sóc và quan tâm đến em. Lần nào, vào những
lúc em gặp khó khăn và hoang mang nhất, anh đều ở bên an ủi, khích lệ
em, kéo em ra khỏi vũng lầy đau khổ, mang lại cho em dũng khí và lòng
tin để đối diện với hiện thực. Hàn Phi, thực sự cảm ơn anh!
Em rất vui mừng vì có được một người bạn như anh, được quen biết anh là
việc khiến em vui nhất trong suốt một năm nay. Nhưng anh quen biết em,
trở thành bạn của em dường như lại là một việc bất hạnh. Em luôn mang
đến cho anh những phiền toái và sóng gió vô tận, dù là vô tình hay hữu
ý, mấy thứ ấy đều không thể trở thành cái cớ hay lý do để lần nữa tổn
thương anh.
Hàn Phi, anh đối tốt với em, em không có gì để đền đáp. Điều duy nhất có thể làm chính là không để bản thân tiếp tục ích kỷ, trốn tránh dưới sự
bao bọc và quan tâm của anh như thế nữa. Con đường mà em chọn, em buộc
phải một mình đối diện, một mình đi hết.
Hạnh phúc, sau khi em đi, chuyện đ