
br/>“Ngươi sao?”
“Có làm ma tôi cũng quyết không tha cho ông!”
“Ha ha ha!” Hắc Vô Thường bật cười vang như vừa nghe thấy chuyện khôi
hài nhất thế gian, gương mặt lạnh như băng tựa hồ cũng dịu đi đôi phần
bởi tràng cười thoả thuê ấy. “Làm ma cũng không tha cho ta? Nói mà không biết ngượng mồm! Chẳng lẽ ngươi quên rồi sao, ta chính là Hắc Vô Thường ở Minh Giới, ngươi có muốn làm ma, còn phải thông qua ải của ta trước
đã!”
Hắn lắc đầu vẻ thương hại, nhìn người đàn bà đã sắp bị giày vò đến phát
điên trước mặt, cuối cùng quyết định không trêu đùa cô nữa. “Ta không
rảnh phí lời với ngươi nữa, kỳ thực ta đến đây chẳng qua là để nói cho
ngươi biết, lần này là kiếp nạn định sẵn trong đời hắn, có vượt qua được hay không còn phải xem tạo hoá của hắn. Nhưng mà, dù hắn vượt qua kiếp
nạn này, sau khi tỉnh lại, ngươi vẫn phải tuân theo lời hứa, nếu không,
hắn sẽ xuống hoàng tuyền ngay tức khắc!”
“Vậy tôi có thể dùng thân phận trước kia để gọi tên anh ấy, giúp anh ấy
tỉnh dậy không?” Thấy Hắc Vô Thường sắp biến mất, Lâm Nhược Kỳ vội vàng
hỏi.
Bóng lưng Hắc Vô Thường chợt khựng lại, hắn đáp với vẻ hơi bực mình: “Ta nói rồi, sau khi hắn tỉnh lại, ngươi giữ lời hứa là được. Còn muốn ta
nói mấy lần nữa?”
Dứt lời, Hắc Vô Thường phẩy tay, chớp mắt biến mất.
Thế là bắt đầu từ hôm đó, cô bèn dùng thân phận của Tiểu Phong, kề miệng bên tai Cố Hạo Ninh, không ngừng kể lại dĩ vãng trước kia của cả hai,
ngân nga bài hát mà hai người yêu thích.
Cuối cùng, cô đã đã gọi được Hạo Ninh tỉnh dậy. Nhưng cô lại không nỡ rời đi.
Nửa tháng qua, mỗi đêm, sau khi Cố Hạo Ninh ngủ say, cô lại lén đi vào
phòng anh nhưng lại không dám đến gần, chỉ đứng xa xa, ngắm nhìn gương
mặt tĩnh lặng chìm trong giấc ngủ của anh.
“Xin hỏi chị là Lâm Nhược Kỳ đáp chuyến MU542 bay đến Thượng Hải phải
không ạ? Chào chị! Chúng tôi là nhân viên của sân bay, giờ chúng tôi sắp xếp cho chị check trong trước, được không ạ?”
Một giọng nói ôn hoà, lịch sự cắt ngang dòng suy nghĩ của Lâm Nhược Kỳ, cô vội nói: “Được! Cảm ơn!”
Đinh Hồng giúp Lâm Nhược Kỳ xách hành lý, cùng cô đi về phía quầy check in.
Ba tiếng đồng hồ sau khi chuyến bay của Lâm Nhược Kỳ khởi hành, Cố Hạo Ninh cũng đáp máy bay trở về Trung Quốc.
Vết thương của anh đa phần đã lành nhưng vẫn chưa hoàn toàn khoẻ lại,
công ty sắp xếp cho anh tiếp tục điều trị ở bệnh viện nhân dân thành phố sau khi anh về Thượng Hải.
Nằm trên ghế ngồi khoang hạng nhất, Cố Hạo Ninh nhìn Lạc Hân cùng cô
tiếp viên lo liệu đồ ăn thức uống cho mình, có chút ái ngại. “Lạc Hân,
lần này thực sự làm phiền em rồi!”
Đợi cô tiếp viên rời đi rồi, Lạc Hân mới khẽ nói: “Giám đốc Cố, anh đừng nói vậy. Lần này anh bị thương, chẳng phải cũng vì em sao? Nếu hôm đó
không phải em cứ nằng nặc đòi đến trung tâm thương mại, chúng ta cũng
chẳng gặp vụ nổ. Nếu không phải lúc đó anh chắn cho em, e rằng em đã…”
Lạc Hân nghẹn ngào không thốt nên lời. Đến giờ, hễ nghĩ đến cảnh ấy, cô cảm thấy khiếp sợ, hối hận vô cùng.
Ai ngờ trong giây phút đón mừng đại lễ ấy lại xảy ra vụ nổ bom. Khi
tiếng nổ đầu tiên vang lên, cô còn ngỡ là đang đốt pháo hoa, lơ ngơ đứng đấy, nếu không phải lúc đó Cố Hạo Ninh nhanh tay đẩy cô xuống đất, nằm
chắn bên lên, người bị thương nặng thậm chí tử vong e rằng là cô rồi.
“Đừng suy nghĩ nhiều. Anh không sao rồi. Đó là điều anh đáng phải làm.”
Cố Hạo Ninh khẽ cười, khẽ kéo tấm chăn trên người. Anh chưa bao giờ
trách Lạc Hân. Đối với cô gái này, anh chỉ thấy bất lực và hổ thẹn.
“Không, chẳng việc gì anh đáng phải làm cả. Giám đốc Cố, anh không nợ em điều gì.” Lạc Hân ngẩng lên, điềm tĩnh nhìn thẳng vào Cố Hạo Ninh, đôi
mắt đỏ hoe chứa đầy hối hận và đau xót. “Giám đốc Cố, anh không nợ em gì cả, thật đó. Tối hôm ấy, kỳ thực giữa chúng ta không xảy ra chuyện gì
cả.”
“Cái gì?” Cố Hạo Ninh ngồi thẳng người dậy, nhìn với ánh mắt ngỡ ngàng. “Tối hôm đó giữa chúng ta không hề xảy ra chuyện gì?”
“Đúng!” Lạc Hân hít sâu một hơi. “Tối hôm đó, anh uống say bí tỉ, hoàn
toàn mê man, bất tỉnh, nào còn cơ hội để xảy ra chuyện gì với em chứ? Là em sợ anh nôn mửa nên cởi quần áo của anh, dìu anh lên giường. Sau đó,
em bèn ôm anh như thế, ngủ suốt một đêm.” Nói đến đây, Lạc Hân nở nụ
cười tự giễu. “Lúc đó em thực sự điên rồi, ngỡ rằng lừa anh, nói chúng
ta đã quan hệ là có thể ép anh ở bên em. Nhưng anh chưa bao giờ thích
em, phải không? Lâm Nhược Kỳ đã đồng ý ly hôn với anh từ lâu rồi nhưng
anh cũng chưa bao giờ muốn ở cùng em, đúng chứ?”
“Lạc Hân, anh…” Cố Hạo Ninh chầm chậm tựa ghế, cụp mắt, không biết nên nói gì.
Kỳ thực lúc trước anh cũng từng hoài nghi, nếu quả thực anh có làm gì đó với Lạc Hân thì không thể không có một chút ấn tượng nào. Nhưng bất
luận thế nào cũng không dám tin, cô gái này lại dùng chính danh dự và
trinh tiết của mình để đặt cược, chỉ vì muốn ở bên anh.
“Hà tất em phải làm như vậy?” Im lặng hồi lâu, Cố