XtGem Forum catalog
Tình Yêu Kiên Cường Hơn Cái Chết

Tình Yêu Kiên Cường Hơn Cái Chết

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324921

Bình chọn: 10.00/10/492 lượt.

Hạo Ninh đành thở dài.

Khoé môi Lạc Hân khẽ cong lên thành một nụ cười nhợt nhạt. “Đúng là em
đã quá ngốc. Kỳ thực, em đã biết từ lâu, từ đầu chí cuối, người anh
thích chỉ có một mình Vu Tiểu Phong. Còn em, chỉ là tình yêu đơn phương
mà thôi!”

“Tiểu Phong…” Cố Hạo Ninh lầm rầm gọi tên cô, trên mặt tràn ngập sự day
dứt và hối hận. “Cả đời này, người mà anh có lỗi nhất chính là Tiểu
Phong. Nếu không có anh, cô ấy đã không chết.”

“Không, nếu không có anh, cô ấy và cả em, bọn em đã chết từ lâu rồi.”
Lạc Hân nói rành rọt từng từ như muốn trút bỏ tất cả những buồn đau và u ám nơi lồng ngực. Cô ngẩng đầu, kiên định nhìn thẳng vào đôi mắt chứa
đầy kinh ngạc và rúng động của Cố Hạo Ninh, chậm rãi cất tiếng. “Lần đầu anh và Tiểu Phong gặp gỡ, không phải là ba năm trước ở Pháp mà là mười
ba năm trước, tại Thượng Hải. Anh vẫn còn nhớ chứ, vào kỳ nghỉ hè mười
ba năm trước, trên sông Hoàng Phố của Thượng Hải, anh đã cứu sống vài
đứa trẻ chơi đùa trên sông…”

“Mười ba năm trước?” Đôi mắt Cố Hạo Ninh nheo lại, trong ký ức của anh hiện lên cảnh tượng mười ba năm trước.

Hôm đó, anh bơi ở sông Hoàng Phố, đang định lên bờ thì nghe thấy vài
tiếng cười lanh lảnh. Anh tập trung nhìn kĩ, thì ra là mấy đứa trẻ đang
nô đùa dưới sông, cách bờ khá xa. Anh mỉm cười, không mấy để tâm, nhưng
đột nhiên cảm thấy bất thường, vụt quay đầu lại, phát hiện một chiếc ca
nô đang lao về phía mấy đứa trẻ đó nhưng bọn trẻ hình như không biết
nguy hiểm đang đến gần.

Anh vội vã lớn tiếng hô hào mấy đứa trẻ ấy, vừa hô vừa nhanh chóng bơi
về phía chúng, giục chúng lên bờ. nhưng ngay lúc nguy cấp ấy, một cô bé
không biết có phải bị chuột rút hay không, chỉ thấy cô bé giãy giụa rồi
chìm xuống, lòng anh phút chốc nóng như lửa đốt, vội vàng bơi qua nắm
lấy cô bé, hối hả đẩy cô bé táp vào bờ. Sau đó, anh cùng bạn bè cô bé
đưa cô bé vào bệnh viện, sau khi biết cô bé đã thoát khỏi nguy hiểm, anh thở phào nhẹ nhõm rồi rời khỏi.

Đối với anh, chuyện này chỉ là một khúc đêm nho nhỏ, đã sớm nhạt phai
trong ký ức, nếu Lạc Hân không nhắc đến, có lẽ anh đã quên rồi.

“Chẳng lẽ Vu Tiểu Phong chính là một trong những đứa trẻ đó?”

“Đúng, Tiểu Phong chính là cô bé mà anh đã cứu hôm đó.” Lạc Hân gật đầu, khẳng định sự suy đoán của Cố Hạo Ninh. “Tuy anh rời đi ngay sau khi
đưa bọn em đến bệnh viện nhưng Tiểu Phong đã hỏi thăm được tên anh. Cô
ấy vốn định gặp mặt cảm ơn, ai ngờ lúc đó, anh vừa kết thúc đợt nghỉ hè
và bay về Mỹ. Sau đó, cô ấy vẫn nhớ mãi ân nhân cứu mạng là anh, đến tận mười năm sau, hai người mới gặp lại nhau ở Pháp.”

“Thì ra là vậy!” Cố Hạo Ninh chầm chậm ngả người trên ghế. “Anh và cô ấy đã gặp nhau sớm vậy ư?! Sao cô ấy chưa bao giờ nhắc đến chuyện này?”

“Bởi cô ấy không muốn anh hiểu lầm tình cảm dành cho anh chỉ đơn giản là sự đền ơn, càng không muốn anh biết, cô ấy đã sớm phải lòng anh từ mười ba năm trước. Cô ấy không muốn dùng một tình cảm mà anh không hề hay
biết để trói buộc, bắt anh phải đáp lại tình cảm ấy.”

Lạc Hân cúi gằm mặt, cô nhớ lại lần đầu khi nghe Tiểu Phong nói những
lời này, cô từng cười cợt, bảo cô ấy quá ngốc, quá ngang bướng nhưng bây giờ, hình như cô đã phần nào thấu hiểu Tiểu Phong.

“Nhưng em nghĩ có lẽ giờ Tiểu Phong đã sẵn lòng để cho anh biết rồi. Nếu cô ấy biết anh luôn day dứt, giày vò bởi cái chết của cô ấy, nhất định
cô ấy muốn anh biết rằng, anh từng cứu mạng cô ấy. Đối với anh, cô ấy
chỉ có cảm kích, nhất định không muốn thấy anh vì cô ấy mà đau khổ thế
này.”

”Thật ư? Cô ấy thực sự sẽ không trách anh ư?” Cố Hạo Ninh lẩm bẩm, đột
nhiên anh vội ngẩng đầu, như sực nhớ đến điều gì đó. “Sao em lại hiểu rõ Tiểu Phong đến thế? Ban nãy em nói “anh đưa bọn em đến bệnh viện”? Bọn
em? Em và Tiểu Phong?”

“Đúng!” Lạc Hân khẽ bật cười, rốt cuộc anh đã hiểu ra ẩn ý trong câu nói đó. “Mười ba năm trước, em cũng là một trong mấy đứa trẻ đó. Kỳ thực,
em không có người thân nào ở nước ngoài, em cũng giống Tiểu Phong, đều
lớn lên tại viện phúc lợi. Chúng em là bạn thân nhất của nhau.”

Nói rồi, Lạc Hân đứng dậy, kéo chiếc túi xách to đặt trong khoanh hành lý phía trên, lấy ra một quyển nhật ký.

Cô nhẹ nhàng vuốt ve bìa cuốn nhật ký, đáy mắt ngân ngấn nước. “Tiểu
Phong, cô ấy không biết rằng, mười ba năm trước, khi em đứng trên bờ,
nhìn anh đỡ cô ấy lên mặt nước, em cũng đã phải lòng anh rồi!” Nhìn ánh
mắt phức tạp khôn xiết của Cố Hạo Ninh, Lạc Hân khẽ mỉm cười chua chát
và cay đắng. “Chuyện này, em chưa bao giờ kể cho Tiểu Phong nghe. Em
nghĩ dù sao cũng chỉ là một ước mơ chôn giấu dưới đáy lòng, mãi mãi cũng không thể thành hiện thực được. Nhưng em không ngờ, Tiểu Phong lại gặp
lại anh ở Pháp. Lúc đó, cô ấy phấn khởi đến mức tức tốc gọi điện thoại
đường dài để báo cho em nghe tin này. Trong khoảnh khắc ấy, em thực sự
kinh ngạc đến lặng người. Lúc đó, em vừa ghen tị và ngưỡng mộ cô ấy biết chừng nào. Nhưng chỉ vài tháng sau, Tiểu Phong buồn bã nói với em, hai
người đã chia tay. Thì ra anh đã k