Tình Yêu Đau Dạ Dày

Tình Yêu Đau Dạ Dày

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325390

Bình chọn: 9.00/10/539 lượt.

Đằng, phát hiện ánh mắt đối phương nhấp nháy, cố ý lẩn tránh cái nhìn của mình.

“Tôi nói, chúng ta tình cờ gặp lại như thế này là rất có duyên.”

Rất vi khi gặp lại anh.

“Đúng thế, cứ cho là vậy đi.” Tiêu Phàm rõ ràng chỉ trả lời khách sáo có lệ, đối với anh ta, chuyến du lịch mấy ngày phải chịu đủ rồi, hôm lên tàu còn thở phào nhẹ nhõm, tưởng là sau này không ai đến quấy nhiễu mình nữa, ai dè cục nợ này lại chình ình trước mắt.

Chẳng hiểu sao, nhìn khuôn mặt tươi cười hớn hở ấy, Tiêu Phàm vui vẻ một cách kỳ lạ, thậm chí ngay cả động tác gãi đầu của cậu ta cũng làm anh thấy nhớ.

Vệ Đằng so với lần trước gặp dễ nhìn hơn nhiều, tóc không còn lởm chởm như lông nhím nữa, quần áo cũng bớt hoa hòe hoa sói thập cẩm trăm màu, nhìn rất ngay ngắn, suýt nữa thì anh không nhận ra.

“Đếch gì, tôi bị muỗi đốt.”

Tiêu Phàm so vai chán chường, đã biết cái nết đánh chết không chừa mà, bề ngoài có nho nhã đến mấy cũng không che dấu được bản chất thô lỗ bên trong.

Hai người sánh vai bước đến góc rẽ, Tiêu Phàm phải về ký túc xá dành cho thạc sỹ, liền nói lời tạm biệt Vệ Đằng.

Vệ Đằng vội vàng tranh thủ cơ hội xin số di động của Tiêu Phàm.

Người cao ngạo như Tiêu Phàm, sao có thể chủ động liên lạc với cậu chứ, có mà anh ta hận không đạp cậu một cái bay lên chín tầng mây mới phải, vì thế cậu đành xin số anh ta phòng khi cần đến.

Vệ Đằng lưu số di động của Tiêu Phàm vào danh bạ điện thoại, trong lúc đặt tên cố ý thêm một ký hiệu, như thế số của Tiêu Phàm sẽ đứng đầu danh bạ.

Những người được hưởng đặc quyền này chỉ có bố mẹ,Nam Nam và Châu Vũ, Vệ Đằng cũng không biết tại sao lại đối xử đặc biệt với Tiêu Phàm như thế.

Vệ Đằng vốn dĩ không phải người nhạy cảm, khi thấy hành động của mình lạ lùng cũng chỉ gãi đầu, không suy nghĩ sâu xa hơn nữa.

Mặc dù Tiêu Phàm vẫn bộ dạng lạnh lùng, áo sơ mi và quần bò, tóc tai gọn gang, lịch lãm tao nhã, xung quanh vẫn là khối bảo vệ vô hình, bất kỳ ai muốn tiếp cận đều bị hất ngược trở lại, khuôn mặt vẫn hiếm thấy nụ cười, suốt ngày chau mày, nhưng Vệ Đằng vẫn thấy rất vui khi nhìn thấy và cũng rất kỳ vọng mau chóng được gặp lại anh ta.

Hôm sau Vệ Đằng lên lớp cùng sinh viên khoa Hóa, bài kiểm tra trắc nghiệm nghe đồn đã tiêu diệt cả đống người, sắc mặt sinh viên đều không tốt lắm, Vệ Đằng cũng chẳng tìm người nói chuyện phiếm, cậu ngồi ở bàn sau cùng trong mỗi buổi lên lớp.

Vài ngày sau, Châu Ngư bỗng thay đổi thái độ, hớn ha hớn hở mời Vệ Đằng một bữa cơm.

“Mấy hôm nay thờ ơ với cậu là mình không tốt, trong phòng chỉ có hai đứa mình, thờ ơ với nhau thì phòng biến thành nghĩa trang mất.”

“Đúng thế, mình còn tưởng cậu thấy mình chướng mắt, không muốn nói chuyện với mình cơ đấy.” Chuyện nói rõ ra, Vệ Đằng như trút được gánh nặng.

“Có phải cậu thấy mình rất quái lạ? Thực ra đó là bệnh trước mỗi kỳ thi, cứ gần đến ngày thi mình không quan tâm bất cứ điều gì, có liều mạng cũng phải được điểm trung bình, bảng điểm kỳ nào cũng gửi về nhà xin chữ ký của bố mẹ, mình không muốn bệnh cao huyết áp của bố tái phát.”

“Đúng rồi, học cấp ba lúc nào cũng lo xếp hạng, học đại học thì gửi bảng điểm, đời học sinh trăm thứ khổ!”

“Đúng đúng, chính thế, mình đã học thuộc ba ngày liền không ngủ, cảm thấy sắp biến thành thần tiên luôn rồi.”

“Ha ha, mình cũng na ná, lần nào thi cũng như vậy cả.”

Hai người vừa ăn vừa tán gẫu, cậu một câu, mình một câu, không biết thầy Triết học đang ngồi cách đó một bức tường vừa ăn cơm vừa nở một nụ cười thâm thúy.

Hai chàng trai ồn ào chẳng khác gì tổ ong vò vẽ bị chọc vào.

Sau kỳ thi trắc nghiệm, Vệ Nam nói muốn mời anh trai một bữa cơm, đồng thời giới thiệu chị em tốt của cô ấy. Đương nhiên Vệ Đằng nhận lời vì nể mặt em gái.

Theo sau em gái đến gian phòng tầng hai quán ăn Ẩn Hồ, nhìn thấy hai mỹ nữ đã ngồi đợi từ sớm.

Một người toát lên khí chất kiêu hãnh, tóc ngắn, trông rất thông minh nhanh nhẹn, người kia nhỏ nhắn dễ thương, buộc tóc đuôi gà.

“Bạn này là Kỳ Quyên, còn đây là Tiêu Tình, hmm, anh trai mình.”

Vệ Đằng rất tự nhiên chào hỏi hai cô gái, biết Tiêu Tình là em gái Tiêu Phàm, còn đặc biệt nhìn cô ấy thêm một cái, đúng lúc bắt gặp Tiêu Tình cũng đang nhìn mình.

“Anh không giống những gì Nam Nam miêu tả lắm”, Tiêu Tình cười, trên má có một lúm đồng tiền, trông rất đáng yêu.

“Vậy à…ha ha.”

“Vâng, nhìn anh rất nhã nhặn.”

Nhã nhặn?

Vệ Nam phì ngụm trà đang uống, Kỳ Quyên tay chân nhanh nhẹn lấy quạt che lại.

“Vệ Nam, cậu kìm chế một chút đi”, Kỳ Quyên lườm Vệ Nam một cái. Vệ Nam hối lỗi đưa cho cô một chiếc khăn tay, quay đầu nói với Tiêu Tình: “Anh mình không nhã nhặn đâu, cậu không biết cơn nhiệt tình sôi nổi của anh ấy có thể khiến người chết sống lại đó”.

“À,chuyến du lịch vừa rồi anh với anh họ của em ở chung có thuận lợi không?”.

“Ừ, rất thuận lợi.” Vệ Đ


Insane