
khó dễ cho hắn, lộ vẻ mình rất nhỏ nhen.
Răng mới không đau, miệng giật, lòng càng giật nhiều hơn.
Tiêu Phàm, anh vừa thấy Diệp Kính Văn thì liền bổ nhào lại, mặc dù ngoài miệng nói là bạn bè, nhưng luôn cảm thấy giữa các người không đơn giản. Có bạn nào như thế sao? Khẩn trương đến thế…
Có phải do bản thân mình suy nghĩ quá nhiều chăng?
Nhưng trong lòng Vệ Đằng luôn có chút bất an, trực giác nói cho hắn biết, Diệp Kính Văn tựa hồ cũng thay đổi, ánh mắt hắn nhìn Tiêu Phàm có chút khác biệt… Vừa rồi nghe lời hắn nói cũng cảm thấy có chút mùi giấm.
Loại ỷ lại kỳ quái đó, thật sự chỉ xem Tiêu Phàm là bạn sao?
Lúc hai người Tiêu-Diệp ở trong thang máy đi lên, Diệp Kính Văn tựa vào vách tường lạnh lẽo, dường như đột nhiên nghĩ đến cái gì, hướng Tiêu Phàm mỉm cười: “Cậu còn nhớ không, năm đó, sau khi Lâm Vi xảy ra tai nạn xe, bộ dáng khập khiễng bước vào thang máy gặp phải chúng ta, muốn vào cửa, lại bị cửa kẹp lấy cái chân bó thạch cao…”
“Nhớ.” Tiêu Phàm nhẹ nhàng gật đầu, “Sau đó cậu đi qua đỡ cửa, giúp cậu ấy bước vào, cậu vẫn là không đành lòng nhìn cậu ta chịu khổ.”
“Còn nhớ lúc ấy tớ nói cái gì, cậu đáp lại cái gì không?”
“Cậu hỏi tớ, làm một người đàn ông, bị đè phía dưới, có phải sẽ rất đau khổ không, tớ trả lời, vì cậu, tớ bằng lòng ở phía dưới.”
“Chỉ là vì chọc giận cậu ấy?” Diệp Kính Văn cười cười, tựa vào vách: “Nếu tớ nói không phải thì sao?”
“Có ý gì?”
“Thật ra thì, trước mặt cậu ta lại hỏi như vậy, ngoại trừ chọc giận cậu ấy, còn có một mục đích, chính là… tớ thật sự muốn biết suy nghĩ của cậu.”
Tiêu Phàm nhíu mày, mặc dù đã đoán được tiếp theo cậu ta muốn nói gì, cũng không cắt đứt, mặc hắn nói tiếp.
“Chỉ có quan điểm của cậu giống tớ. Người khác đều nói chúng ta rất kiêu ngạo, lại không ai bằng lòng tin tưởng chúng ta sẽ vì người mình yêu mà từ bỏ rất nhiều thứ. Bao gồm cả chút kiêu ngạo đáng thương này, nhưng chút kiêu ngạo này, cũng là thứ duy nhất chúng ta muốn bảo vệ.”
Diệp Kính Văn mỉm cười tự chế nhạo bản thân, “Cậu ấy, vĩnh viễn cũng không thể nào hiểu tớ như cậu.”
“Cậu đột nhiên lại nổi máu văn nghệ, tớ đúng là thực không quen.” Tiêu Phàm cố ý dời cái đề tài khiến người ta không thoải mái này đi.
“Cậu không thấy kỳ quái về gút mắc trong mối quan hệ của chúng ta sao?” Diệp Kính Văn cười đến tà ác, sáp lại, giơ tay khoác bên hông của Tiêu Phàm, “Lúc tớ bệnh nghiêm trọng nhất, cần người quan tâm nhất, là cậu ở bên cạnh tớ, bây giờ, vẫn là cậu ở bên cạnh tớ, cậu không cảm thấy chúng ta quá mập mờ hay sao? Đúng rồi, vừa nãy thấy cậu và thằng nhóc kia ở cùng nhau, tớ lại cảm thấy hơi ghen.”
“Diệp Kính Văn!” Tiêu Phàm kéo vuốt sói của hắn ra: “Bây giờ nói những lời này, đối với cậu đối với tớ đều không tốt.”
“Nhưng đã đến bây giờ, rất nhiều chuyện cũng nên nói rõ ràng, không phải sao?”
Đinh một tiếng, thang máy ngừng lại, Tiêu Phàm muốn ra cửa, lại bị Diệp Kính Văn lôi vào.
Ngón tay thon dài thuận tiện nhấn vào nút đến tầng cao nhất.
Không khí trong thang máy tựa hồ cũng loãng đi, hai người tựa vào nhau có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của đối phương.
Trước kia rất lâu, khoảng thời gian Diệp Kính Văn và Lâm Vi chia tay, Tiêu Phàm cùng Diệp Kính Văn vẫn là như hình với bóng, ăn cơm, làm việc, tự học, ngày ngày đều dính cùng nhau.
Ngoài mặt, Diệp Kính Văn làm vậy là vì kích thích Lâm Vi, Tiêu Phàm hiểu rất rõ điểm này, vẫn yên lặng phối hợp.
Thực tế là bản thân có tư tâm, muốn có thêm nhiều thời gian ở cạnh Diệp Kính Văn. Nhưng chuyện Diệp Kính Văn không chỉ đơn thuần là kích thích Lâm Vi, Tiêu Phàm lại không nghĩ đến.
Tựa như mồi lửa đã chôn giấu quá lâu, bây giờ, cuối cùng cũng đốt lên.
Đến phiên Diệp Kính Văn nhìn thẳng vào tâm ý của chính mình.
Tiêu Phàm dựa vào vách tường, quay đầu liếc nhìn Diệp Kính Văn đang cười đến tà ác, sau hồi lâu mới thở dài bất đắc dĩ.
“Được rồi, rất nhiều chuyện, quả thật nên nói rõ ràng.”
Ban đêm, nhiệt độ trên lầu rất thấp, gió thổi nhẹ qua, sợi tóc hai người khẽ bay, mùi dầu gội nhàn nhạt dung hợp cùng nhau lại vô cùng hài hòa.
Không trung bị rọi sáng, trên tầng thượng, có thể nhìn thấy đô thị phồn hoa xa xa, những ngọn đèn óng ánh.
Hai người ngồi ở trên sân thượng, cách nhau khoảng một bả vai, không xa cũng không quá gần.
Thanh âm Diệp Kính Văn nhàn nhạt, không mang theo bất kỳ tâm tình gì, thong dong bình tĩnh cứ như kể chuyện xưa của kẻ khác.
“Mối tình với Lâm Vi, đã tiêu hao hết toàn bộ tâm tư lẫn sức lực của tớ, ở cạnh cậu ấy, tớ luôn không đoán được suy nghĩ của cậu ấy, nghi kỵ nhau nhiều năm như vậy, cuối cùng lại là kết quả thế này đây, bỗng dưng tớ muốn từ bỏ.”
“Đã từng cho rằng cậu ấy là cả thế giới với tớ, cho rằng bản thân sẽ bằng lòng vì cậu ấy mà từ bỏ tất cả, nhưng bây giờ mới cảm thấy loại ý nghĩ đó thật sự là rất ngây thơ.”