Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở

Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210301

Bình chọn: 7.00/10/1030 lượt.

i em mà!”

Khóe mắt tôi bỗng dưng cay xè. Khi nãy, vì uất ức, tôi có khóc. Nhưng khi đó nước mắt cứ thi nhau chảy ra, chẳng có lấy một biểu hiện gì.

“Nhóc này, nghe lời anh, chỉ khi nào có một người đủ tốt để em tin tưởng ở bên cạnh, thì mới được khóc nhé!”

“Vâng!” – Tôi nhìn anh cười, chính xác là vừa cười vừa khóc – “Nếu người đó đủ tốt với em…”

…như anh!

Tôi không hiểu vì sao trong giai đoạn này, thời gian lại có thể trôi qua nhanh như thế. Tôi cảm thấy, chỉ có mỗi việc tới lớp học, rồi về nhà học bài, cũng đủ hết một ngày rồi. Cũng vì lí do đấy, dạo này tôi không thường xuyên đến phòng tập để gặp mọi người được. Đến cái Kim, là Dancer trong nhóm, cũng đành cắn răng xin anh Khánh một tuần chỉ phải đến tập ba ngày, vì cô nàng vừa nảy ra ý định thi vào Đại học Luật. Điều này khiến cho không chỉ tôi, mà toàn thể mọi người trong nhóm đều phải há hốc mồm ra kinh ngạc, bởi lẽ chúng tôi chưa từng tưởng tượng một đứa con gái ăn mặc cá tính, thậm chí hơi sexy một chút, suốt ngày nhõng nhẽo, khi trở thành luật sư sẽ như thế nào. Nhưng thôi, dù sao đó cũng là quyết định của nó mà!

Dạo này chỉ có thứ bảy và chủ nhật, tôi mới dám mò qua phòng tập, còn lại tôi nhờ My qua giúp tôi. Tất nhiên là con bé cũng dễ dàng đồng ý, động cơ của nó cũng chẳng khác gì tôi lúc đầu mà!

Nhưng mà hôm nay, thứ tư, ngày 14-3, tôi và Kim quyết định “bùng” một buổi học để đến phòng tập bằng mọi giá. Chỉ vì trên “Phây”, thiên hạ đang náo loạn bởi một scandal rất ư nhạy cảm: anh Dương tặng socola cho Hoàng.

Sáng nay trời xui đất khiến thế nào, tôi lại ngủ dậy sớm hơn bình thường những ba mươi phút. Chuẩn bị sách vở đã xong mà vẫn chưa đến giờ đi học, tôi quyết định online. Và đập vào mắt tôi trước hết là status của anh Việt: “Loạn! Hotboy của chúng ta đã tặng socola cho em N.B.H nhân ngày Valentine Trắng. Từ ngày hôm nay, yêu cầu S.I.U gọi em H là Hotgirl cho đúng với thân phận của em!”

Tôi còn chưa kịp ngậm được miệng vào sau cái status xanh rờn kia, thì ngay bên dưới là một bức ảnh đính kèm. Đó là một hộp socola màu hồng, kẻ đen, hình trái tim. Và bên trong hộp, chính xác là một thanh socola trắng.

Đừng hỏi vì sao tôi đoán được trong dòng status của anh Việt ám chỉ ai. Trong S.I.U, cái danh từ mỹ miều Hotboy chúng tôi chỉ dành cho một người duy nhất, đó là anh Dương. Cho dù đã nói ngay từ đầu là S.I.U toàn trai xinh gái đẹp, nhưng chẳng một ai có thể nổi trội hơn anh Dương hết. Tiếp theo đó, sau hai phút ngồi suy nghĩ, liệt kê tên của bảy đứa con gái trong S.I.U ra, thì chẳng một ai có tên như vậy hết. Vậy là tôi bỗng dưng chợt có suy nghĩ khá điên rồ, là ngồi mò tên … đám con trai. Rốt cuộc, N.B.H không ai khác chính là Nguyễn Bảo Hoàng, thằng nhóc nham nhở kinh người số một S.I.U. Sau khi suy xét, dù shock vô cùng cực, nhưng khi đọc lại status anh Việt, cũng với comment của mọi người trong S.I.U, tôi miễn cưỡng phải chấp nhận rằng suy đoán của mình là cực kì chính xác.

Đâu chỉ có mỗi anh Việt đăng lên status lên Facebook, tôi kéo xuống một lượt, đúng là thiên hạ đại loạn thật rồi. Người người, nhà nhà đều status … nói bóng nói gió về chuyện này. Ngay đến người như anh Khánh, vốn chẳng buồn quan tâm tới những chuyện thị phi, cũng phải để cái status: “Gừng càng già càng cay, trai càng … càng đẹp”.

‘___’

(_ _”)

TT.TT

Tôi bị choáng cả ngày hôm nay, kéo theo sau đó là Kim – cũng há hốc mồm sau khi được tôi thảy cái điện thoại cho nó. Vậy là hai đứa chúng tôi cam đoan rằng bằng mọi giá, sẽ “bùng” học chiều để lên hóng hớt cho đúng sự tình.

Từ sáng tới giờ, cái sự kiện “đó” vẫn hiện lên trong đầu tôi từng phút, từng giây, khiến tôi không tài nào học được. Nhưng sự việc cũng chỉ dừng ở đó, vì tôi không cho phép mình nghĩ xa hơn, nói đúng hơn là tôi không đủ can đảm để nghĩ xa hơn. Chỉ nghĩ tới việc anh Dương và Hoàng… Không! Không thể! Nếu đây là hệ lụy của K-pop, tôi sẽ tẩy chay nhạc Hàn cả đời!

Dừng, dừng lại ở đó thôi! Không nghĩ gì nữa! STOP!



Tôi kết thúc dòng suy nghĩ “đau khổ” của mình, nhẹ nhàng đẩy cừa phòng tập bước vào, mặc cho Kim còn đang lúi húi gửi xe ở bên dưới. Mọi người đều đang ngồi nghỉ, và không có ai nhận ra sự xuất hiện của tôi. He he, càng tốt! Nghĩ vậy, tôi bắt đầu nhón chân, rón rén tiến lại gần anh Dương từ phía sau, trong khi hai tay tôi đã giơ sẵn lên để dọa anh.

“Hù…”

“Nhóc con!”

Tôi còn chưa kịp đẩy anh Dương, thì đã bị anh tóm tay lôi ra phía trước, khiến tôi mất đà ngã huỵch một cái xuống sàn nhà. Trong khi đó, đống hồ sơ đăng kí thi đại học trên tay tôi bay lả tả.

“Oái đau em!”

Tôi xoa xoa … mông, rồi lồm cồm bò dậy, nhìn anh Dương mà nhăn nhó. Ôi thật là, khi nãy tôi nhìn rõ ràng không có ai biết tôi đến cơ mà. Sao anh Dương… A! Cái gương đáng ghét!

“Ai bảo nghịch!” – Anh Dương vừa nhặt đống hồ sơ rơi trên sàn của tôi vừa nói – “Mà cái gì thế?”

“Hồ sơ thi đại học của em! Em mang đến nhờ mọi người ghi dùm!”

“Sao mua lắm thế này? Em định thi tất cả các trường trên Hà Nội hả?” – Anh Khánh cũng nhặt một tờ lên, nhăn nhó nói.

“Cả của Kim nữa mà!” – Tôi vừa dứt lời thì Kim bước vào phò


XtGem Forum catalog